Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 1001 - Chương 1001: Tín Đồ Thành Kính, Ngoan Đạo!

Chương 1001: Tín Đồ Thành Kính, Ngoan Đạo!
Chương 1001: Tín Đồ Thành Kính, Ngoan Đạo!

"Lại nói, năng lực của anh là gì?" Hứa Thâm hỏi lại Nguyên Chủ.

Nguyên Chủ cũng muốn giấu giếm, nhưng lời nói đã đến bên miệng, tựa như có loại lực lượng nào đó không thể nói rõ trực tiếp gây ảnh hưởng tới, khiến cho gã đột nhiên lại có cảm giác bản thân không đành lòng nói dối Hứa Thâm, thậm chí còn không thể khống chế được lời nói của chính mình: "Tôi đặt tên nó là nguyên thủy. Chính là loại năng lực có thể gây ảnh hưởng khiến cho hết thảy mọi vật thể đều trở về trạng thái nguyên thủy của chúng."

Hứa Thâm thoáng sửng sốt, kèm theo đó là một chút kinh ngạc.

Khó trách lúc trước Nguyên Chủ lại có thể làm cho hắn trở về đến thời kỳ trẻ nhỏ.

"Nếu tôi nguyện ý, thậm chí còn có thể làm cho quân vương lui trở lại hình thái thứ hai." Nguyên Chủ nói.

Gã vừa thấy bản thân đã nói lộ ra hết rồi, cũng dứt khoát bình đã nứt lại bị đánh đổ [1], không chút giấu giếm, nói: "Ngoại trừ một số cực kỳ ít những tồn tại khác, thì ở trước mặt tôi, toàn bộ quân vương đều là trẻ nhỏ, không có chút ý nghĩa nào cả."

[1]: sau khi biết được khuyết điểm, sai lầm của bản thân, đã trở nên suy sụp, từ đó buông xuôi mặc kệ, hoặc cố ý phát triển sự việc theo phương hướng tệ hơn.

Đúng vậy, nếu năng lực đã đạt đến mức vô địch như thế, thì quân vương có mạnh mẽ tới đâu cũng không mang đến một chút tác dụng nào cả.

Năng lực này còn đáng sợ hơn cả thời gian nghịch lưu.

Nguyên Chủ lập tức ngậm chặt miệng, không tiếp tục nói chuyện thêm nữa.

Qua tình huống vừa rồi, gã chợt phát hiện ra rằng, ở trước mặt Hứa Thâm, mình thực sự không thể nói dối, tựa như bản thân đã thật sự trở thành một tín đồ thành kính, ngoan đạo của Hứa Thâm rồi.

Và một khi Chúa hỏi, chỉ có thể một năm một mười, tất cung tất kính trả lời.

"Đi thôi." Hứa Thâm nói: "Kẻ bên ngoài kia, liền giao cho anh."

Nguyên Chủ ngẩng đầu, đưa mắt nhìn lên màn trời. Vào thời điểm này, ở bên ngoài Mặc Thừa Phong đang mở miệng trách móc một vị quân vương khác, ánh sáng lạnh không ngừng chớp động trong mắt Nguyên Chủ: "Không chỉ một mình lão, ngay cả Mặc gia cũng sẽ vì hành động này của lão mà phải trả giá thật đắt!"

"Mặc gia thì thôi, không cần thiết phải giết chóc người vô tội, trừ phi bọn họ tự tìm đường chết." Hứa Thâm lại nói một lời thay Mặc gia.

Dù lúc trước Hứa Thâm từng có xung đột với Mặc gia, nhưng trong mắt hắn, xung đột kia đã chấm dứt, chuyện kia cũng giải quyết xong rồi.

Lại nói, một vị cường giả hoàn toàn có tự tin và lực lượng để kết thúc mọi tranh chấp vào bất cứ thời điểm nào mình mong muốn.

Hơn nữa, Hứa Thâm cũng không có ý định đuổi tận giết tuyệt, dù sao thế giới này cũng cần trăm hoa đua nở, mà bên trong nội thành cũng cần những quân vương đó điều khiển, không có Mặc gia, thì lại có những gia tộc khác, đức hạnh của những người này vốn chẳng khác gì nhau.

"Làm gì mà chậm chạp như vậy hả? Mau chóng tìm thần binh đi, nếu tôi có thể rời khỏi nơi này, tự nhiên cũng sẽ mang theo cậu cùng rời đi. Đi theo tôi khẳng định là tốt hơn đi theo tên chết tiệt kia. Nên làm gì thì làm nhanh lên!"

Lúc ấy, Mặc Thừa Phong đang quát mắng Tinh Quân.

Tinh Quân có chút uất ức, dù ở trước mặt Hứa Thâm, gã cũng là công cụ nhân, nhưng ít ra Hứa Thâm sẽ giả vờ khách khí cùng gã một chút.

Mà Mặc Thừa Phong này, ngay cả giả vờ một chút cũng không thèm, hơi một tí là mở miệng quát mắng, không cho gã một chút sắc mặt tốt lành nào, ngược lại, thời thời khắc khắc đều đang nhắc nhở, gã chính là tù nhân.

Càng khiến Tinh Quân uất ức chính là, gã thực sự không đánh lại đối phương.

Năng lực chuyển hoán trong tay Mặc Thừa Phong có thể cướp đoạt tinh vận của Tinh Quân. Lại phối hợp với năng lực ghi chép của khư binh, trong tay lão có thể nắm giữ hai loại năng lực cùng một lúc, đó là lấy nhỏ đổi lớn cộng thêm tinh vận.

Đối mặt với lão, Tinh Quân căn bản không có lấy một chút lực chống đỡ nào.

Lúc này, bị Mặc Thừa Phong dùng làm đá dò đường, Tinh Quân cũng chỉ có thể uất ức thừa nhận, trong lòng cũng hy vọng bản thân có thể tìm được một món thần binh nào đó, rồi giết ngược lại đối phương.

Còn trước mắt, gã vẫn phải nhẫn nhục...

Ngay tại thời điểm Tinh Quân đang mò mẫm tìm kiếm, rất đột ngột, Mặc Thừa Phong vừa rồi còn lớn tiếng quát tháo không ngừng, lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Tinh Quân không khỏi quay đầu nhìn lại, lập tức trông thấy một màn làm gã vô cùng mừng rỡ.

Một bóng dáng quen thuộc trực tiếp xuất hiện trước mặt, là Hứa Thâm.

Còn một người xa lạ khác, đang đứng bên cạnh Mặc Thừa Phong. Ngay khi lĩnh vực triển khai, Mặc Thừa Phong đã từ dáng vẻ lão già tóc tai bù xù, lập tức co rút lại thành dáng vẻ thanh niên, lực lượng của bản thân cũng đang nhanh chóng biến mất.

Và chỉ trong thoáng chốc, lão đã từ quân vương rút lui trở thành hình thái thứ hai.

Ngay khoảnh khắc Mặc Thừa Phong bị áp chế, lão lập tức khiếp sợ nhìn Nguyên Chủ bên cạnh mình, trong mắt đầy vẻ kinh hãi xen lẫn với khó mà tin được, vị quân chủ vốn đã biến mất hơn ba trăm năm này, lại còn sống.

Hứa Thâm cũng lộ vẻ mặt đầy hứng thú nhìn Nguyên Chủ, nói: "Năng lực của lão là dời đi, vì sao lão không thể dời năng lực của anh đi?"

"Đáng tiếc, lão không có cơ hội ra tay trước." Nguyên Chủ bình tĩnh nói.

Kỳ thật năng lực của Mặc Thừa Phong rất mạnh, hơn nữa còn là loại gặp mạnh càng mạnh, kể cả năng lực như Nguyên Chủ cũng sẽ bị năng lực của lão trực tiếp khắc chế.

"Ngài… ngài vẫn còn sống sao?" Mặc Thừa Phong hoảng sợ nhìn Nguyên Chủ. Đã hơn ba trăm năm rồi mà kẻ này còn chưa chết?

"Ông thực sự hy vọng tôi sẽ chết?" Nguyên Chủ nheo mắt hỏi một câu, sau đó xách theo Mặc Thừa Phong như xách một con gà gầy yếu: "Nếu không phải Hứa huynh cầu tình giúp ông, chẳng những một mình ông gặp xui xẻo, ngay cả Mặc gia bên kia cũng sẽ bị tôi nhổ tận gốc rồi."

Mặc Thừa Phong nhìn về phía Hứa Thâm, sắc mặt vô cùng khó coi.

Không cần hỏi, lão cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Nguyên Chủ không chết coi như xong, nhưng chuyện gã có thể rời khỏi nơi đó chắc chắn có liên quan đến Hứa Thâm.

Nguyên Chủ bị vây khốn hơn ba trăm năm đều không xuất hiện, vậy mà Hứa Thâm vừa đi vào nơi đó được hai năm, chẳng những hắn có thể tự mình rời đi, còn đủ khả năng kéo theo cả Nguyên Chủ cùng rời đi.

Hắn tuyệt đối là khắc tinh trong vận mệnh của lão.

Bình Luận (0)
Comment