Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 1002 - Chương 1002: Một Thế Giới Độc Lập…

Chương 1002: Một Thế Giới Độc Lập…
Chương 1002: Một Thế Giới Độc Lập…

"Đừng giết tôi." Mặc Thừa Phong vội vàng cầu xin tha thứ.

Hứa Thâm liếc mắt nhìn lão, lúc trước Mặc Thừa Phong này vốn định ném thần điện vào bên trong phạm vi công kích của một kiện thần binh nào, để bọn họ dù thoát vây ra ngoài cũng sẽ đã bị thần binh công kích, nhưng tới cuối cùng, dưới ảnh hưởng của lòng tham, lão đã kiềm chế ý định đó lại.

Lão coi thần điện này là một món bảo vật có vai trò như bẫy rập, muốn về sau này vẫn tiếp tục lợi dụng được nó.

Đây cũng là cơ hội để hai người Hứa Thâm thoát khốn.

Nguyên Chủ nhìn về phía Hứa Thâm, thấy Hứa Thâm không tỏ vẻ gì, lập tức hiểu được tâm ý của hắn. Gã khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên bàn tay vung lên.

Bành.

Cái đầu của Mặc Thừa Phong lập tức nổ tung, máu tươi vương vãi.

Tinh Quân kinh ngạc nhìn một màn này. Gã thực sự không ngờ một vị quân vương dũng mãnh như Mặc Thừa Phong, mà người nọ nói giết là giết.

Nguyên Chủ tiện tay lau lau vài cái, chờ đến khi khí tức sinh mệnh trên người Mặc Thừa Phong hoàn toàn tiêu tán, mới thu hồi năng lực, sau đó tìm tòi khư binh từ trên thân thể lão, đưa tận tay cho Hứa Thâm.

Hứa Thâm cầm lấy. Thứ đó là một kiện khư binh màu tối đen có hình dáng như một cái ngón tay cái với phần móng tay thật dài.

Năng lực của khư binh này là ghi chép.

Hứa Thâm lập tức thu hồi kiện khư binh nọ, hiện giờ hắn đã có áo choàng màu đỏ tươi, so sánh với ghi chép, năng lực phản xạ của áo choàng màu đỏ tươi càng hợp khẩu vị của hắn hơn.

Dù Nguyên Chủ đã thu hồi năng lực, nhưng thi thể của Mặc Thừa Phong vẫn không có biến hóa. Một kẻ từng là quân vương, tới hiện giờ lại chết đi với thân thể của một trảm khư giả hình thái thứ hai.

Hứa Thâm nhìn về phía Tinh Quân, khẽ cười nói: "Trong khoảng thời gian này, anh đã chịu khổ rồi."

Thân thể Tinh Quân khẽ run, gã cười khổ nói: "Cuối cùng cậu cũng trở lại, tôi cứ nghĩ rằng, cậu sẽ không trở về được. Chỉ suýt chút nữa, tôi còn cho rằng ngay cả bản thân mình cũng muốn xong đời rồi. Rơi vào trong tay lão già kia, một ngày lành cũng không có."

Hứa Thâm cười cười, hắn lại nhìn lướt qua chung quanh, nơi này là Khu Nguy Hiểm.

Mặc Thừa Phong mang Tinh Quân đi ra ngoài tìm kiếm thần binh, muốn lợi dụng viên đá dò đường là Tinh Quân này để khai thác trong Khu Nguy Hiểm.

"Đi thôi, chúng ta cũng đi tìm thần binh." Hứa Thâm đề nghị phân công nhau ra hành động, khiến cho Tinh Quân và Nguyên Chủ làm một tổ, còn hắn hành động một mình.

Nguyên Chủ không để ý lắm, lại nói với Hứa Thâm: "Vừa rồi, lẽ ra nên giữ lại cho lão một mạng, để lão đi dò đường cho chúng ta."

"Không cần thiết." Hứa Thâm nói: "Chúng ta không thiếu loại mặt hàng này."

Nguyên Chủ thoáng kinh ngạc, chợt ngẫm lại cũng thấy đúng, tốt nhất là không để loại người đó sống, tránh lão lại làm ra loại chuyện gì ngu ngốc, điên rồ.

Ngay lập tức, ba người chia nhau ra mỗi người đi một ngả.

Hứa Thâm đi một mình qua bên kia, ven đường hắn đều lần theo quang mang màu vàng lợt, sưu tầm thần binh.

Dù trong tầm mắt, hắn có thể nhìn thấy không ít quang mang màu vàng lợt, chúng lấp lánh như vô số ánh sao, nhưng khoảng cách khác biệt, bởi vậy Hứa Thâm cũng không định tìm ra toàn bộ chúng nó trong một lần, dù sao về sau này, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đến đây mà.

Hiện giờ hắn đã có năng lực để tự do ra vào nơi này, hắn hoàn toàn có thể làm như Linh Chủ coi Mộ Thần Binh là hậu hoa viên nhà mình.

Rất nhanh, Hứa Thâm đã tìm được một vị trí có quang mang màu vàng lợt.

Đó là một kiện thần binh có vẻ ngoài giống một cây gậy, nhưng phần phía trước của cây gậy này cũng có một gương mặt quái dị.

Ở thời điểm Hứa Thâm chạm vào kiện thần binh nọ, kim quang lấp lánh lập tức xuất hiện, thần binh đã bị kích hoạt rồi.

Hứa Thâm có chút ngoài ý muốn.

Từ trước hắn đã chú ý tới điểm này rồi. Rõ ràng phương thức kích hoạt thần binh đều không giống nhau, nhưng dường như chỉ cần hắn chạm vào, thần binh sẽ lập tức kích hoạt.

Giờ khắc này, Hứa Thâm cũng không khỏi hoài nghi có phải hắn thực sự sở hữu một chút đặc thù gì đó hay không.

Nếu không vì sao hắn có thể nhìn thấy những thần binh này, còn có thể dễ dàng kích hoạt chúng như thế?

Sau khi kích hoạt thần binh, Hứa Thâm lập tức tiến vào không gian thí luyện của thần binh.

Một lát sau, Hứa Thâm với cả người chồng chất vết thương, rời khỏi không gian thí luyện.

Hắn mang theo loại cảm giác sợ hãi trong lòng, đưa mắt nhìn cái mặt người phía trên cây gậy thần binh nọ, vừa rồi, chỉ suýt chút nữa thôi, hắn đã chết trong không gian thí luyện này rồi.

Mặc Thừa Phong từng nói có những món thần binh cực kỳ hung hiểm, bước vào thí luyện sẽ có khả năng tử vong.

Tới hiện giờ, coi như hắn đã được trải nghiệm rồi.

Khó chịu nhất chính là, dưới tình huống suýt chút nữa đã chết đi, mà hắn vẫn không thể thông qua thần binh thí luyện này.

Hứa Thâm chỉ có thể thu hồi nó lại trước, cứ mang đi ra ngoài lại nói sau. Nếu hắn thật sự không được, trong tương lai còn có thể lấy nó ra giao dịch cùng Linh Chủ.

Nhưng loại vật phẩm có thể tăng chiến lực lên đỉnh cao này, dù để nó thối trong tay mình, cũng không thể dễ dàng lấy ra giao dịch, dù sao ai cũng không biết, khi người khác đạt được món thần binh này, đến một ngày nào đó, đối phương có dùng nó để chém thẳng lên đầu mình hay không.

Hứa Thâm lại thử kêu gọi điểm đặt neo ở trong này, nhưng điểm đặt neo của thủy tinh Linh Bí lại không ngưng kết ở chỗ này, chung quanh cũng không có sương mù dày đặc.

Dựa vào tình huống này, Hứa Thâm thực sự tin tưởng, nơi này hoàn toàn khác Khư giới bên ngoài. Bởi vì ở bên ngoài, không cần biết là tầng mấy trong Khư giới, hắn đều có thể kêu gọi được điểm đặt neo.

Mà biển khư lại không thể, rõ ràng nơi này là một thế giới độc lập.

Hứa Thâm chỉ có thể giao thần binh cho Hải Tước hỗ trợ cất giữ. Hải Tước nhanh chóng dung nhập nó xuống máu tươi của mình, bao trùm lại, sau đó che giấu ở trong thân thể Hứa Thâm.

Hứa Thâm tiếp tục sưu tầm.

Đảo mắt một cái đã qua nửa tháng.

Hứa Thâm có gặp phải đại khư trong Mộ Thần Binh, hơn nữa trong tay đối phương cũng có thần binh, chẳng qua tinh thần lực còn chưa dị biến, vẫn bị nhốt ở nơi này.

Sau một phen giao chiến, đại khư bại lui, Hứa Thâm không dám đuổi giết.

Bình Luận (0)
Comment