Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 1003 - Chương 1003: Anh Sống Đủ Rồi Sao???

Chương 1003: Anh Sống Đủ Rồi Sao???
Chương 1003: Anh Sống Đủ Rồi Sao???

Ở trong này, khắp chốn đều là nguy cơ, hắn còn gặp phải thần binh đã bị kích hoạt, rồi suýt nữa đã chết bên trong, lỡ như con đại khư nọ bị ép đi đến đường cùng, nó lại đưa hắn vào một nơi như thế.

Kết quả… rất có thể hắn sẽ bị nó giết ngược lại, hoặc đồng quy vu tận.

Trải qua nửa tháng sưu tầm, Hứa Thâm đã được kiện thần binh thứ ba tán thành.

Kiện thần binh này có ngoại hình là bao tay, mang đến hiệu quả tăng phúc lực lượng rất mạnh, khiến cho một quyền tiện tay của Hứa Thâm cũng có thể bộc phát ra lực phá hoại tương đương với hắn trong trạng thái nộ đào.

Năng lực của nó hoàn toàn khác thần binh, thậm chí còn có thể vượt qua.

Hứa Thâm có cảm giác dựa vào đôi bao tay này, hắn có thể dễ dàng dùng một quyền đánh chết bất cứ quân vương nào, trừ phi bị năng lực của đối phương hạn chế.

Hứa Thâm tìm được rất nhiều thần binh, nhưng chẳng có bao nhiêu thần binh tán thành hắn. Bởi vậy hắn cũng không tiếp tục kéo dài thời gian ở trong này nữa, đã nhanh chóng gọi Tinh Quân và Nguyên Chủ tới, cùng rời khỏi nơi này.

Khi rời đi, Hứa Thâm mới biết được vì sao chỉ tinh thần lực Bán Thần mới có thể thoát vây.

Nhờ Mặc Vệ tiến lên mở đường, Hứa Thâm mới tìm được một khe hở của Mộ Thần Binh, xuyên qua cái khe này, bọn họ mới ra được biển khư bên ngoài.

Nếu không có Mặc Vệ, Hứa Thâm căn bản không nhìn thấy khe hở bên trong Mộ Thần Binh này, tựa như một con kiến đặt mình vào trong mê cung, rõ ràng lối ra ngay ở bên cạnh, nhưng phỏng chừng có đi vòng quanh cả đời, cũng không thể đi ra ngoài được.

Hứa Thâm xuyên qua cái khe, lại tiếp tục dẫn theo Tinh Quân và Nguyên Chủ rời khỏi Mộ Thần Binh, trở lại bên trong biển khư.

Nơi bọn họ bước đến vốn không phải là cánh cửa đỏ rực dưới đáy hồ lúc trước, mà là một nơi hoang vu xa lạ, tùy ý có thể thấy được một vài bộ hài cốt bị gặm ăn còn sót lại, đã hư thối thành màu xám, mục nát đến mức chỉ cần chạm vào là bở tung, rải rác dưới mặt đất chung quanh.

Hứa Thâm tìm tòi trong ký ức Mạt Di La, nhưng không tìm được khu vực này trong trí nhớ, sau đó hắn lại tìm kiếm từ trong ký ức của những vị quân vương khác, mãi cho đến khi lục lọi trong ký ức của Mặc Thừa Phong, hắn mới tìm được khu vực này.

Tuy ký ức mà Mặc Thừa Phong chuyển cho Hạ Thông là kết quả sau khi lão đã xử lý, giả mạo, nhưng thiệt giả lẫn lộn chứ không hoàn toàn là giả, ít nhất là một chút trí nhớ về biển khư trong đó vốn không có quá nhiều giá trị, bởi vậy lão cũng không che giấu.

Lúc này, dựa vào mấy phần trí nhớ chắp vá, lại cộng thêm bản đồ mảnh nhỏ biển khư do tự bản thân Hứa Thâm sưu tầm được, rất nhanh hắn đã tìm được điểm kết nối chung giữa chúng.

Hứa Thâm lập tức tìm được con đường, và lại một lần nữa đi đến trước mặt cánh cửa đỏ rực dưới đáy hồ.

Ven đường, bọn họ cần phải vượt qua một khu vực hoang vu, thế giới nơi này giống như tranh sơn dầu, sắc thái loang lổ mà tươi đẹp, cực kỳ trừu tượng.

Trên đường, mỗi khi gặp được khư thú, Hứa Thâm đều giao cho Nguyên Chủ đến giải quyết.

Dưới ảnh hưởng của năng lực 'Nguyên thủy', những khư thú này khó có thể địch lại được Nguyên Chủ.

Bọn chúng vốn là đại khư cấp A vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn có thể uy hiếp đến những quân vương khác, nhưng ở trước mặt Nguyên Chủ, lại chẳng khác gì hình thái thứ hai, dễ dàng bị gã trấn áp hoặc chém giết, thậm chí quần cư số lượng lớn cũng không có nghĩa lý gì.

Chỉ cần năng lực không thể uy hiếp đến Nguyên Chủ, dù đến nhiều hơn cũng dễ dàng bị gã xử lý y như chặt dưa thái rau.

Những con khư thú này cũng ý thức được Hứa Thâm và Nguyên Chủ không dễ chọc, bởi vậy ngay khi hai bên đều chú ý đến đối phương, đại khư bên kia lập tức xoay người bỏ chạy.

Hứa Thâm biết, những con khư này có thể ngửi được khí tức Thần tính của tinh thần lực Bán Thần tản ra trên người bọn họ.

Loại khí tức này khiến cho nhóm đại khư ở lâu bên trong biển khư, e ngại từ trong xương tủy.

Cứ như vậy, ba người kết bạn, một đường xuyên qua, ở trong biển khư cũng có một chút mùi vị hoành hành không cố kỵ.

Không bao lâu sau, Hứa Thâm lại một lần nữa tìm được cánh rừng khư lúc trước, rồi đi vào chỗ sâu bên trong, thấy được hồ nước và cánh cửa đỏ rực từng trải qua hồi đại chiến lúc trước.

Đến tận lúc này, hắn mới thở nhẹ một hơi, đã biết được lộ tuyến rồi, lần sau hắn có thể đi vào chỗ này bất cứ lúc nào mình muốn.

Đại khái là Linh Chủ cũng như thế, đối phương cũng nắm giữ lộ tuyến đi đến vị trí của một cánh cửa đỏ rực trên bản đồ.

Hứa Thâm đã xác nhận được lộ tuyến, cũng không tiếp tục lưu lại thêm, lại mang theo hai người kia đi dọc theo lộ tuyến ban đầu quay về.

"Lần sau chúng ta có thể kết bạn, đi thăm dò hai vùng đất cấm kỵ khác ở bên trong biển khư." Nguyên Chủ nói với Hứa Thâm: "Mộ Thần Binh chính là nơi cất giấu thần binh cũ của Thần, nhưng nghe nói ở bên trong hai vùng đất cấm kỵ khác, còn có cựu Thần sinh sống, cũng cất giấu bí mật thành Thần. Hiện tại trong tay chúng ta có Thần binh, đi thăm dò một chút, vẫn có hi vọng sống sót rất lớn."

"Nhưng xác suất chết càng lớn hơn nữa." Hứa Thâm đưa mắt nhìn Nguyên Chủ: "Anh sống đủ rồi sao?"

"Không đến mức đã sống đủ, nhưng chờ đến khi trở lại trong thành Vân, giải quyết những chuyện cần làm xong, tôi muốn qua đó thử xem một chút." Nguyên Chủ nói: "Hiện tại, thân nhân bạn bè của tôi đã sớm chết sạch rồi, còn lại cũng chỉ là địch nhân hoặc là người tôi nhìn không vừa mắt mà thôi. Bọn họ đều là quân vương, hoặc đều là quân chủ, mới có thể sống đến tận hôm nay. Bởi vậy thời gian với tôi không còn ý nghĩa quá lớn nữa. Sống lặng lẽ ngày qua ngày, không tìm thấy lạc thú, chẳng vui vẻ chút nào."

Hứa Thâm nhìn gã một cái, ngược lại … hắn có thể hiểu được suy nghĩ trong đầu Nguyên Chủ.

Chờ đến khi bản thân không còn gì tiếc nuối nữa, thì thứ còn đọng lại cũng chỉ có nhàm chán mà thôi.

Mà trở thành quân vương, gần như đã có được thực lực đủ để bổ sung cho đại đa số những điều tiếc nuối, gần như tất cả dục niệm đều được thỏa mãn cả rồi.

Sắc dục, tham dục, ngược đãi… vân vân, gần như là muốn làm gì thì làm.

Nhất là loại cấp bậc như quân chủ này, không ai có thể trói buộc bọn họ.

Chờ cho đến khi một người có thể muốn làm gì thì làm, ngoại trừ chuyện gì đó vô cùng kích thích, sảng khoái, bọn họ sẽ dần dần cảm thấy cuộc sống không thú vị.

Bình Luận (0)
Comment