Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 1004 - Chương 1004: Phát Sinh Nội Chiến Sao?

Chương 1004: Phát Sinh Nội Chiến Sao?
Chương 1004: Phát Sinh Nội Chiến Sao?

"Đi thôi, chờ sau khi chuẩn bị thỏa đáng, chúng ta phải đi thử xem." Hứa Thâm đồng ý với Nguyên Chủ.

Nguyên Chủ cười cười, gã nói như vậy ngoại trừ trong lòng chỉ còn lại một chút chấp niệm thành Thần, ngược lại, cũng muốn mượn cơ hội này để thoát khỏi Hứa Thâm.

Dù sao hiện giờ, gã cũng đang bị Hứa Thâm dùng thần điện ràng buộc, nếu Hứa Thâm ôm ác ý trong lòng, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể lấy tính mạng của gã đi, hoặc là nhét gã trở lại bên trong thần điện, giam giữ.

Nếu bọn họ đi tới vùng đất cấm kỵ khác, không cần biết gã chết hay là Hứa Thâm chết, gã đều được giải thoát.

Hứa Thâm biết suy nghĩ trong lòng Nguyên Chủ, nhưng cũng không để ý đến.

Trên thực tế, hắn cũng muốn thành Thần, nếu có biện pháp thành Thần, không cần biết như thế nào, hắn cũng phải đi thử một phen.

Nói đến cùng, chỉ có thành Thần, hắn mới có thể chân chính đi cùng Mai Phù trong một thế giới.

Không bao lâu sau, Hứa Thâm đã tìm được cái khe lúc trước hắn cùng Tinh Quân xuyên qua đến biển khư này.

Hứa Thâm vừa nhìn thấy cái khe kia, đôi mắt tỏa sáng, lập tức khẩn cấp giậm chân xuống rồi tiến vào.

Thứ cảm giác tự do kỳ dị xuất hiện, mọi thứ chung quanh đều bị kéo dài chuyển thành sắc thái rực rỡ, nhiều màu, rồi chờ đến lúc Hứa Thâm phục hồi lại tinh thần, đã nhìn thấy bầu trời và mặt đất quen thuộc.

Đã trở lại.

Cảm giác thân thiết thật lâu chưa cảm nhận được lập tức vọt tới, ngay cả những cơn gió mang theo mùi truyền đến trong không khí cũng đưa lại cho Hứa Thâm một chút hương vị ngọt ngào.

Hắn ôm theo nhớ nhưng, đưa mắt quan sát mọi thứ chung quanh, rất nhanh ánh mắt đã dừng lại ở một vị trí nào đó ngay giữa hư không. Có một bóng dáng quen thuộc lặng lẽ hiện hữu ở nơi đó, tựa như đang nằm nghiêng giữa không trung.

Lúc này, đối phương cũng ngước mắt lên nhìn tới.

Tại khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, trái tim Hứa Thâm cũng không khỏi đập nhanh hơn vài phần, nhưng lần này, hắn không hề dời đi ánh mắt.

Trải qua hai ngàn năm dài dòng, làm bạn với chờ đợi và nhớ nhưng, đã khiến cho lý trí của hắn, tại một khoảnh khắc này, bị áp chế.

Trong đôi mắt Mai Phù để lộ ra một tia kinh ngạc, rồi tựa như đã nhìn thấy một điều gì đó, khóe miệng cô hơi cong lên, dịu dàng nói: "Xem ra cậu đã tìm được biện pháp rồi."

Hứa Thâm cũng nở nụ cười.

Thấy Hứa Thâm lại không chút kiêng dè nhìn thẳng vào ánh mắt của mình, Mai Phù cũng có chút hứng thú nhìn trả lại hắn: "Có vẻ như lá gan của cậu đã lớn lên không ít rồi nha."

"Rốt cuộc cũng trở lại." Bên cạnh, Nguyên Chủ mở miệng, trong giọng nói mang theo vài phần kích động và hoài niệm.

Hơn ba trăm năm bị phong tỏa, hiện giờ lại trở về… Tại khoảnh khắc này, những cảm xúc lẫn lộn phủ kín trong lòng gã, khiến bản thân vô cùng cảm khái, khó mà diễn tả được thành lời.

Hứa Thâm thu hồi suy nghĩ trong đầu lại, chăm chú liếc mắt nhìn bóng dáng Mai Phù một cái, tựa như nhất định phải ghi khắc hình ảnh đó vào chỗ sâu trong đầu mình, ghi khắc càng sâu hơn một chút, mới mở miệng nói cùng Nguyên Chủ và Tinh Quân: "Đi thôi, chúng ta trở về thành trước."

"Tôi cũng muốn trở về thành Tinh Sầu một chuyến, nếu không cứ chờ tôi quay về liếc mắt nhìn một cái, lại qua bên kia tìm cậu?" Tinh Quân mượn cơ hội lập tức mở lời đề nghị.

Hứa Thâm lặng lẽ nhìn gã một cái, bình tĩnh nói: "Có thể."

Tinh Quân có chút kinh ngạc nhìn Hứa Thâm, không ngờ Hứa Thâm lại đồng ý thật.

"Cho anh bảy ngày đi làm chuyện của mình, bảy ngày sau lại tới thành Quang Minh tìm tôi." Hứa Thâm chăm chú nhìn vào hai mắt Tinh Quân: "Đừng để tôi thất vọng."

Trong lòng Tinh Quân thầm run rẩy một hồi, gã gật gật đầu, nói: "Tôi sẽ tới." Nói xong, lập tức từ biệt với Hứa Thâm, rồi nhanh chóng xoay người rời khỏi.

Hứa Thâm cũng chẳng nhìn theo quá lâu, đã dẫn theo Nguyên Chủ quay về thành Quang Minh.

Từ tường cao, một đường bay vút đến phủ thành chủ trong khu Quang Minh, chỉ ngắn ngủi hai năm, Hứa Thâm lại nhìn thấy thành Quang Minh trải qua biến đổi quá lớn, nhưng thay đổi này lại đi theo hướng mà hắn hoàn toàn không nhận ra.

Không ít khu phố ven đường đều trống rỗng, bị đường cảnh giới phong tỏa.

Lại có không ít khu phố, khu thương mại từng phồn hoa tấp nập, đều trở nên tĩnh mịch, lặng lẽ.

Thậm chí còn có những tòa kiến trúc đã sụp đổ, nhưng không được tu sửa lại.

Hứa Thâm khẽ nhăn mày, ban đầu thành Để vốn đã không phồn vinh, hiện giờ nhìn qua càng thêm họa vô đơn chí, như một tòa thành chết đầy dân chạy nạn.

Rất nhanh, Hứa Thâm đã đi tới phủ thành chủ, cũng lập tức nhìn thấy nơi này được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, trong điện Nghị Sự, Nạp Sắt Phân Ny mặc một bộ quần áo nhăn nhúm, đang lật xem từng trang trong bản tóm tắt công việc, mái tóc có chút hỗn loạn rối tung, thường xuyên trông thấy cô vò đầu, cau mày.

Hứa Thâm không đứng nhìn lâu hơn nữa, đã trực tiếp từ tầng thứ tư Khư giới buông xuống, hiển lộ bản thân.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Hứa Thâm mở miệng hỏi.

Nạp Sắt Phân Ny như người vừa bừng tỉnh trong mộng, ngẩng đầu nhìn qua, lập tức bắt gặp Hứa Thâm vừa từ trống rỗng xuất hiện ngay trước mắt.

Nếu không phải Hứa Thâm mở miệng hỏi, thậm chí cô còn không cảm nhận được trước mắt mình đã có thêm một người.

"Thành chủ, ngài, rốt cuộc ngài đã trở lại!" Nạp Sắt Phân Ny vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hắn, nhưng rất nhanh trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười mừng rỡ, cô vội vàng nói: "Thật tốt quá, bên ngoài đều lan truyền tin tức, cho rằng ngài đã xảy ra chuyện, chúng tôi cũng cho rằng ngài không về được nữa."

"Phát sinh nội chiến sao?" Ánh mắt Hứa Thâm chớp động.

Nạp Sắt Phân Ny nói: "Thành chủ, ngài cũng nhìn thấy tình huống trong thành rồi? Nhưng không phải nội chiến, là khư!"

Đến đây, trong ánh mắt cô lại lộ ra vài phần thống hận và trầm thấp, nói: "Không bao lâu sau khi ngài rời đi, trong thành lục tục xuất hiện rất nhiều con đại khư cấp A. Những con đại khư này đi khắp nơi nơi giết chóc, ăn thịt người. May có Tiết Hải Ninh quân vương ra tay, mới cứu vãn được một chút tổn thất, cũng coi như miễn cưỡng giữ vững được tình hình, nhưng cô ấy chỉ có một người thực sự không thể phân thân được, lúc trước còn bị một con đại khư đuổi giết, đã trọng thương, may mắn có con khư ngựa trắng của ngài ra tay, mới hỗ trợ được cô ấy, xua đuổi con khư kia đi."

Bình Luận (0)
Comment