Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 1015 - Chương 1015: Heo Có Béo Hơn Nữa, Cũng Vẫn Là Một Con Heo Thôi!!!

Chương 1015: Heo Có Béo Hơn Nữa, Cũng Vẫn Là Một Con Heo Thôi!!!
Chương 1015: Heo Có Béo Hơn Nữa, Cũng Vẫn Là Một Con Heo Thôi!!!

"Bên kia chính là hội nghị, tất cả quyết sách về nội thành và thành Để, đều được phát ra từ nơi đó, rồi truyền lệnh xuống dưới." Nguyên Chủ nâng tay chỉ về phía trước.

Trong hiện thực, đó là một tòa cung điện màu vàng nâu, được kiến tạo theo phong cách cổ xưa.

Mà điều làm người ta kinh ngạc chính là, ở vị trí đối ứng với nó, tại tầng sâu trong Khư giới, cũng có một tòa cung điện màu vàng đen, chỉ dùng Khư Thạch trân quý làm gạch để xây dựng, tựa như một con cự thú chiếm cứ đất đai trong Khư giới.

Khi Nguyên Chủ mở miệng giới thiệu cho Hứa Thâm, bản thân gã cũng đang cảm khái.

Đã trải qua mấy trăm năm mà nơi này vẫn như vậy, không hề thay đổi một chút nào.

Hai người đi tới phía trước cung điện màu vàng đen, đã nhìn thấy một vị thanh niên mặc trang phục màu đen đang đứng ngoài điện. Tồn tại có thể ở bên trong tầng thứ tư Khư giới đều là quân vương.

Thanh niên này tựa lên cột đá, cầm dao điêu khắc trong tay, đang tỉa tót một bên cánh của thiên sứ. Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy gương mặt của thiên sứ kia cực kỳ dữ tợn.

Nghe được tiếng bước chân, thanh niên mặc trang phục đen lập tức ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu điêu khắc, thản nhiên nói: "Đến nơi này có chuyện gì, muốn bái phỏng vị quân chủ nào vậy?"

Đối phương không bảo bọn họ đưa ra giấy xin cấp phép, hiển nhiên là cho rằng hai người đã thông qua vị quân vương mặt vuông lúc trước kia xét duyệt rồi.

Nguyên Chủ không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu đánh giá điện thờ trước mắt, trong mắt mang theo hoài niệm. Sau đó, gã lập tức nhấc chân muốn bước vào.

"Ừm?" Bức tượng điêu khắc bằng gỗ trong tay thanh niên mặc trang phục đen kia lập tức bay vụt đến, nhưng còn chưa chạm vào Nguyên Chủ, nó lại đột nhiên dập nát cả rồi.

Mà Nguyên Chủ lại nghiêng đầu nhìn đối phương một cái, chợt thản nhiên nói: "Đừng nhiều chuyện, tôi chỉ muốn trở về thăm mấy người bạn cũ thôi."

"Anh muốn đến gây chuyện ở nơi này?" Thanh niên mặc trang phục đen nhướng mày, hỏi: "Hơn nữa, ai là mấy người bạn cũ của anh, là quân chủ sao?"

Nguyên Chủ đang muốn mở miệng, bỗng nhiên ánh mắt khẽ động, lại khẽ cười nói: "Đến rồi."

Gã đưa mắt nhìn vào bên trong điện thờ, chỉ thấy ở nơi đó đang có một bóng dáng vừa chậm rãi đi ra, trên đầu đội mũ cao, màu da cực kỳ tái nhợt, từ sâu trong ánh mắt tự mang theo một loại cảm giác âm lãnh, đang nhìn chăm chú vào Nguyên Chủ.

Sau khi xác nhận chính mình không nhìn lầm, trên mặt đối phương lập tức xuất hiện vài phần khiếp sợ.

"Cậu còn sống?"

"Anh còn chưa chết, làm sao tôi có thể chết đi được?" Nguyên Chủ cười nói.

Thanh niên mặc trang phục đen nhìn thấy Ngục Chủ vừa từ bên trong đi ra, vội vàng muốn cúi đầu làm lễ, nhưng chợt nghe được đoạn đối thoại này, trong lòng không khỏi sững sờ. Gã lập tức ý thức được vị trước mắt này cũng là một tồn tại bất phàm.

Dù sao cũng là quân vương, chỉ dựa vào đôi câu vài lời, nhưng người nọ vẫn có thể nghe ra được rất nhiều tin tức, mà không giống những tiểu nhân vật ngờ nghệch nào đó, sẽ nhảy ra mở miệng chất vấn, nghi ngờ đúng vào thời điểm này.

Và đương nhiên cũng không có chuyện đối phương bị ép phải quỳ xuống nhận lỗi gì gì đó với Ngục Chủ...

"Đã hơn ba trăm năm rồi, chẳng lẽ cậu vẫn một mực ở bên trong biển khư?" Ngục Chủ nheo mắt chăm chú nhìn Nguyên Chủ.

Nguyên Chủ cười cười, chợt hỏi: "Mệnh Chủ đâu? Cô ấy đã trở lại chưa?"

"Mệnh Chủ..." Thanh niên mặc trang phục đen nghi hoặc vô cùng, gã còn chưa bao giờ nghe được cách xưng hô này.

"Cô ấy cũng biến mất như cậu." Thanh niên tái nhợt kia khẽ lắc đầu nói: "Hiện giờ nơi này đã đổi một vị vương mới rồi, dù Mệnh Chủ trở về cũng vô dụng. Ở trước mặt người nọ, bất cứ ai cũng phải thần phục."

"Hả?" Nguyên Chủ nhướng mày, Mệnh Chủ chính là tồn tại đứng đầu năm vị quân chủ hồi ấy, coi như Ngục Chủ cũng từng được chứng kiến lực lượng của Mệnh Chủ, vậy mà đối phương còn có thể nói ra những lời này, chẳng lẽ địa vị của Mệnh Chủ đã bị thay thế rồi sao?

"Hiện giờ là ai đang quản lý nơi này?" Nguyên Chủ hỏi.

Ngục Chủ khẽ nheo mắt, có hứng thú nhìn đối phương một cái, chợt nói: "Là Linh Chủ. Hiện giờ cậu trở về, có lẽ đủ khả năng tranh với hắn một hồi đó. Đúng rồi, vị trí của cậu đã bị hủy bỏ, hẳn là cậu cũng biết quy củ của hội nghị. Người biến mất vượt qua 50 năm, coi như đã bị phán định là tử vong, sẽ có quân vương mới đến kế vị."

Nguyên Chủ không có để ý đến chuyện này, gã hiểu quy củ đó là do Nhân Hoàng lúc trước chế định.

Hội nghị quân chủ đã duy trì rất nhiều năm, mỗi người đều có một phiếu đại diện cho quyền quyết sách, khống chế phương hướng chính trị kinh tế của nội thành và thành Để.

Mà quân chủ biến mất vượt qua 50 năm sẽ bị hủy bỏ tư cách này, đây đã là thời kỳ cực hạn rồi, tuy với quân vương, 50 năm không tính là cái gì, nhưng đối với người bình thường, 50 năm lại là một nửa cuộc đời của bọn họ.

Khoảng 50 năm một lần đều sẽ bùng nổ rất nhiều vấn đề cần giải quyết, rất nhiều những quyết sách trọng đại cần phải đổi mới hoàn toàn, nếu một vị quân chủ nào đó biến mất, sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến quá trình triển khai những quyết sách này.

Khiến cho vấn đề tiếp tục tồn đọng và thối rữa ở nơi đó.

"Không sao cả, thứ mà tôi đã mất đi, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy lại được. Suy cho cùng, sự tồn tại của anh ở chỗ này chính là giữ vị trí để những quân chủ như chúng tôi lật đổ." Nguyên Chủ cười nói.

Sắc mặt Ngục Chủ thoáng hiện vẻ âm trầm, gã cất giọng lạnh lùng nói: "Hiện giờ đã hơn ba trăm năm trôi qua, hẳn là cậu cũng biết, lực lượng của tôi sẽ tăng trưởng theo thời gian. Trong vòng ba trăm năm này đã sinh ra không ít quân vương và thức ăn gia súc đáng yêu rồi, nếu muốn khiêu chiến tôi, có khả năng cậu sẽ thất vọng rồi."

Nguyên Chủ cười nói: "Heo có béo hơn nữa, cũng vẫn là một con heo thôi, còn có thể đứng thẳng lên đi bằng hai chân trên đường sao?"

Ngục Chủ chăm chú liếc mắt nhìn gã một cái, chợt nở nụ cười, nhưng tự bản thân người này đã mang theo khí chất âm u lạnh lẽo, khiến cho nụ cười này thoạt nhìn cực kỳ giống đang cười lạnh.

"Vậy phải thử một chút thôi."

Nguyên Chủ tùy ý nói: "Hiện giờ, ngoại trừ anh ra, còn người bạn cũ nào không? Vạn Chủ còn ở đây không? Hỏa Chủ đâu?"

Bình Luận (0)
Comment