"Để tôi thử xem sao." Ngục Chủ tiến lên một bước.
Gã lập tức ra tay, cơ hội như vậy đúng là hiếm có.
Lại nói, yêu cầu để phát động năng lực của gã chính là người chết vừa ly thế không lâu, nếu không, chắc chắn không thể bắt được.
Rất nhanh, sau khi năng lực được phát động, cả người Ngục Chủ đã tản ra lượng lớn sương mù. Mảnh sương mù này lan tràn đến khu vực mà Hứa Thâm và Thần Chủ vừa giao chiến lúc trước.
Sương mù uốn lượn xung quanh, giằng co chừng ba phút, nhưng không phát sinh bất cứ biến hóa nào cả.
Ngục Chủ kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, nói vậy, Thần Chủ kia không chết?
"Thần Chủ không chết?" Vạn Chủ nhìn thấy cảnh này, đôi mắt khẽ híp lại.
Ngục Chủ gật đầu: "Tôi không thể cảm nhận được linh hồn của hắn, xem ra hắn còn sống."
"Hả?" Nguyên Chủ cũng có chút kinh ngạc, rõ ràng vừa rồi, gã đã cảm nhận được khí tức sinh mệnh của Thần Chủ tiêu vong, vì sao đối phương lại không chết?
Chẳng lẽ tình huống này đúng như lời Hứa Thâm vừa nói, thứ mới chết đi kia chỉ là phân thân?
Hứa Thâm nghe được lời nói của bọn họ, chân mày khẽ nhăn lại, lập tức truyền âm hỏi Hải Tước: "Cô khẳng định mình đã giết chết hắn rồi?"
Nửa ngày sau, Hải Tước lúc trước vẫn luôn chậm chạp không có phản ứng, mới truyền đến âm thanh: "Vừa rồi, dường như ý thức của tôi đã bị kéo vào bên trong một không gian rất đặc biệt, tôi... Tôi nhìn thấy trước mắt đâu đâu cũng là mặt trăng màu bạc."
Trong giọng nói của bà ấy lộ ra vài phần sợ hãi.
"Trước mắt đâu đâu cũng là mặt trăng màu bạc?" Hứa Thâm có chút sững sờ, rồi nghi hoặc hỏi: "Là đối phương phát động công kích với cô sao? Là ảo giác ư?"
Hải Tước im lặng, tựa như đang sắp xếp lại ngôn ngữ, một lát sau mới thong thả nói: "Không, không phải ảo giác, đó là thật sự, vầng trăng bạc kia... đang ở ngay trên đỉnh đầu chúng ta."
Đỉnh đầu?
Hứa Thâm lập tức ngẩng đầu, tầm mắt xuyên thấu qua mảnh hư không phía trên Khư giới, rồi nhanh chóng thấy được một vầng trăng tròn.
Nhưng phần trung tâm của vầng trăng tròn ấy có màu đen, thoạt nhìn nó giống như một cái vòng tròn màu bạc.
Mà khi Hứa Thâm mở mắt, ánh trăng hắn từng chứng kiến cũng là như thế.
"Là ánh trăng ư?" Hứa Thâm sững sờ nói.
"Ở phía trước vầng trăng bạc nọ, tôi nhìn thấy một bóng người. Hắn chính là mỹ thực mà tôi vừa ăn luôn đó. Hắn quỳ gối bên trên vầng trăng bạc kia, tựa như đang dập đầu bái lạy." Hải Tước nói.
Hứa Thâm có chút mơ hồ, nghĩa là bên trên vầng trăng bạc nọ có người? Và Thần Chủ đang dập đầu trên đó?
Bỗng nhiên, điện quang chợt lóe lên trong đầu hắn, chỉ trong nháy mắt lông tơ toàn thân đã dựng thẳng lên.
Thần Chủ tự xưng là người phát ngôn của Thần, chẳng lẽ chuyện này là sự thật?
Hứa Thâm ngẩng đầu, lại nhìn vòng tròn giống như trăng bạc kia, lần này trong mắt hắn hiện lên một mảnh hồi hộp.
Chẳng lẽ vầng trăng bạc nọ chính là một vị Thần?
"Không nghĩ tới Thần Chủ vẫn còn ẩn giấu chiêu thức ấy, đã làm đến mức này vẫn chưa thể giết chết được hắn, suýt chút nữa, tất cả chúng ta đều bị hắn lừa gạt rồi." Ngục Chủ cảm thán nói.
Nếu không phải năng lực của gã có thể chiêu hồn, thì tình huống vừa rồi, bất kể là ai cũng sẽ nhận định là Thần Chủ kia đã triệt để chết đi rồi.
Nghe được lời nói của Ngục Chủ, Hứa Thâm thoáng phục hồi lại tinh thần. Hắn có chút đăm chiêu, Thần Chủ đang dập đầu trên vầng trăng bạc nọ, tư thế này rõ ràng là triều bái.
Nghĩa là trên đó có bản tôn của Thần Chủ ư? Không có khả năng.
Có lẽ đó là linh hồn của Thần Chủ.
Bỗng nhiên Hứa Thâm nhớ lại vị Thần Hai Mặt mình từng nhìn thấy bên trong thần binh kia, trong đầu hắn có chút hiểu ra.
Có lẽ Thần Chủ đã sớm kính dâng linh hồn của chính mình cho Thần, cũng như đã hầu hạ dưới trướng Thần rồi, bởi vậy sau khi người này bị giết, Ngục Chủ mới không thể kêu gọi được linh hồn của gã.
"Có chút ý tứ." Nguyên Chủ biết được năng lực của Ngục Chủ, lúc này cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới trận chiến đấu này còn chưa chấm dứt.
"Nếu Thần Chủ không chết, coi như lần khiêu chiến này của cậu sẽ không tính là thành công." Vạn Chủ nói.
Hứa Thâm thấy bọn họ đều nhận định rằng Thần Chủ không chết, lập tức lắc đầu, nói: "Hắn đã bị tôi giết rồi. Anh không thể gọi được linh hồn của hắn, là bởi vì linh hồn của hắn vốn không thuộc về nơi này, mà thuộc về vị Thần hắn hầu hạ."
"Hả?" Ba người còn lại nghe được cách nói của Hứa Thâm, có cảm giác loại chuyện này khá là mới mẻ độc đáo, nhưng nghĩ đến Thần Chủ kia từng tự xưng là người phát ngôn của Thần, hơn nữa, tất cả bọn họ đều hiểu trên thế gian này thực sự tồn tại 'Thần'…
Chẳng lẽ sự thật chính là như thế?
"Cậu làm thế nào để chứng minh lời cậu nói là sự thật?" Ngục Chủ nhíu mày hỏi.
Hứa Thâm hờ hững nói: "Không cần chứng minh, mấy người cứ xem kết quả là được. Nếu hắn còn sống, bảo hắn xuất hiện ở đây đi. Sau đó, tôi lại giết hắn thêm một lần nữa, nếu không thể, coi như tôi đã đủ điều kiện ngồi lên vị trí của hội nghị này rồi!"
Sắc mặt Ngục Chủ có chút không vui, gã cảm thấy lời này của Hứa Thâm quá mức kiêu ngạo, nhưng nghĩ đến lực lượng Hứa Thâm vừa để lộ ra ngoài, cuối cùng gã vẫn quyết định kiềm chế chút khó chịu ấy vào trong lòng, không hề nói ra.
"Trước mắt, có vẻ như Thần Chủ đã thất bại thật rồi." Vạn Chủ nói: "Nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn giao quyền hành của quân chủ cho cậu được, có lẽ Thần Chủ vẫn còn chuẩn bị đằng sau. Bản tôn của hắn đang ở một chỗ khác, chờ đợi cơ hội mai phục. Nói đơn giản một chút, trận chiến đấu này còn chưa hoàn toàn chấm dứt, ít nhất cũng phải đợi chừng nửa năm, nếu trong nửa năm này, Thần Chủ còn không tìm được cơ hội, thì mặc kệ hắn sống hay chết, chúng tôi đều sẽ phán quyết cho cậu thắng!"
Ông ta nói như vậy cũng không phải là nhằm vào Hứa Thâm, chỉ đưa ra một quyết định dựa vào kinh nghiệm chiến đấu từ trước của mình thôi.
Trên thực tế, có vài hồi chiến đấu nhìn như tạm thời phân ra thắng bại, kỳ thực thứ mà đối phương sử dụng chỉ là khôi lỗi, hoặc là ảo giác mà thôi.
"Nửa năm?" Sắc mặt Hứa Thâm hơi trầm xuống, không nghĩ tới chém giết một tên Thần Chủ lại phiền toái như vậy.
"Chẳng lẽ tôi phải chờ nửa năm vô ích sao?" Hứa Thâm nói: "Mặc kệ hắn có chết hay không, thì ít nhất tôi cũng thắng trận chiến này rồi?"