Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 1025 - Chương 1025: Quân Vương Hành Sự, Hỉ Nộ Vô Thường!!!

Chương 1025: Quân Vương Hành Sự, Hỉ Nộ Vô Thường!!!
Chương 1025: Quân Vương Hành Sự, Hỉ Nộ Vô Thường!!!

Vạn Chủ lắc đầu nói: "Trước mắt, đúng là cậu thắng, nhưng có một vài người lại nắm giữ loại năng lực mang tính ẩn tàng, thuộc dạng tác chiến lâu dài, chứ không phải bùng nổ ngắn hạn. Ví dụ như đối phương dùng thủ đoạn nọ để làm cậu lơ là, sau đó chờ một vài năm sau, khi cậu thả lỏng, lại đột nhiên xuất hiện đánh lén. Ở trong mắt đối phương, toàn bộ quá trình này đều là chiến đấu, chưa bao giờ chấm dứt."

Hứa Thâm cau mày, hắn không định làm chậm trễ nửa năm thời gian của mình như vậy. Mục đích hắn tìm đến hội nghị lần này chính là nắm được quyền hành quân chủ, sau đó dựa vào loại thân phận này để biết được những tin tức tuyệt mật mà bọn họ đang cất giữ.

"Không sao mà, vẫn còn tôi đây." Tựa như Nguyên Chủ cũng nhìn ra ý tưởng trong đầu Hứa Thâm, gã khẽ cười nói: "Chờ sau khi tôi giải quyết hắn, tôi sẽ đưa cậu tới quán Thiên Ẩn."

"Quán Thiên Ẩn?"

"Đúng vậy, đó là nơi hội nghị sưu tập tất cả những thông tin tuyệt mật. Ý nghĩa của cái tên này chính là những thông tin tuyệt mật được che giấu cả nghìn năm qua."

Nguyên Chủ khẽ cười nói: "Chờ cậu xem xong, tuyệt đối sẽ phá vỡ rất nhiều nhận thức bình thường trong đầu cậu đó. Thế giới này vốn không đơn giản như những gì cậu vẫn nhìn thấy đâu."

Hứa Thâm nghe đối phương nói như vậy, coi như gánh nặng trong lòng đã được trút đi rồi, thay vào đó, hắn lại càng thêm tò mò với những điều đối phương vừa hé lộ.

Ngục Chủ nghe được lời nói của Nguyên Chủ, đôi mắt lập tức nheo lại, gương mặt vốn đã âm trầm lại thêm vài phần lạnh lẽo hơn.

Tựa như Nguyên Chủ cũng chú ý tới vẻ mặt của Ngục Chủ, sau khi nói xong với Hứa Thâm, lại tùy ý nhìn về phía gã, khẽ cười nói: "Đến đây đi, đã mấy trăm năm trôi qua rồi, hãy để cho tôi tới chân chính thể nghiệm tiến bộ của anh đi."

Ngục Chủ chăm chú nhìn gã, nửa ngày sau, lại hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi thừa nhận, tôi có ra tay với cậu cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nếu cậu đã muốn vị trí quân chủ, tôi cho cậu là được, nhưng cậu phải để cho tôi giữ lại đám nhục nhân của mình. Bọn họ trực tiếp ảnh hưởng đến tôi, hẳn là cậu cũng hiểu được điều này. Về phần những hành động ngấm ngầm tạo thành cái gọi là giết chóc kia, hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, chúng ta cần chính là Hoàng giả, mặc kệ là ai cũng được."

Nguyên Chủ nhướng mày, không ngờ đối phương lại trực tiếp hèn nhát thừa nhận như vậy, nhưng sau khi tự hỏi một chút, cuối cùng gã cũng gật gật đầu: "Anh đã thức thời như vậy, thôi cũng được."

Tuy lúc trước gã từng lên án và không quen nhìn phương pháp Ngục Chủ nuôi dưỡng nhục nhân, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, không có gì hơn nữa.

Suy cho cùng, dưới tình huống hành động của đối phương không xung đột tới lợi ích của bản thân, gã sẽ không trực tiếp ra mặt xử lý.

Cũng đúng như Ngục Chủ vừa nói, loại chuyện này không có ý nghĩa gì cả.

Tuy gã tự tin bản thân có thể chiến thắng Ngục Chủ, nhưng đòn phản công khi một vị quân chủ sắp chết cũng vô cùng điên cuồng.

Không cần tốn nhiều sức lực lại có thể đạt được thứ mà bản thân mong muốn mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Dù sao một khi bản thân bị thương, ai biết được những kẻ đồng hành chung quanh kia là đồng bạn, hay là sói đói, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn ngược lại mình?

Quân vương đều cô độc, luôn phải sống trong cẩn thận, cảnh giác.

Vạn Chủ cũng không có gì ngoài ý muốn với cuộc nói chuyện của hai người này, gương mặt chỉ mang theo nụ cười nhàn nhạt, tựa như đã sớm dự đoán được Ngục Chủ sẽ làm ra lựa chọn như vậy.

Suy cho cùng, cứng đối cứng với Nguyên Chủ cũng không có lời.

Tuy mấy trăm năm qua, Ngục Chủ vẫn không ngừng sưu tập vong hồn và tăng cường, nhưng Ngục Chủ vẫn là Ngục Chủ của trước kia thôi, sau khi lực lượng đạt tới trình độ nhất định, lại cần thời gian dài dòng tích lũy.

Trái lại là Nguyên Chủ, người này vừa từ biển khư trở về, mấy trăm qua đi, ai biết gã đã trải qua những gì, biến số không biết quá lớn.

Hứa Thâm có chút ngoài ý muốn nhìn hai người bọn họ.

Rõ ràng lúc trước bọn họ đã giao thủ, tuy đến điểm là dừng, nhưng hai bên cũng giương cung bạt kiếm rồi, đều nhìn đối phương không vừa mắt… Vốn tưởng rằng tiếp sau sẽ phát sinh một hồi chiến đấu sinh tử kịch liệt, không nghĩ tới, Ngục Chủ kia chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, tiến trình đã nhảy vọt qua bước chiến đấu kia rồi.

Mà Nguyên Chủ cũng dứt khoát tiếp nhận luôn.

Ngục Chủ này, nhìn như ngạo mạn, kiêu căng, lại có thể nhịn được cục tức này?

Quả nhiên quân vương hành sự, hỉ nộ vô thường.

"Hôm nay tôi rời khỏi hội nghị." Ngục Chủ xác nhận với Nguyên Chủ xong, lập tức nói với Vạn Chủ.

Sau đó, gã liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, thoáng suy tư hồi lâu, cuối cùng cũng từ bỏ ý niệm trong đầu.

Trên thực tế, gã có thể tặng vị trí cho Nguyên Chủ, sau đó lại chuyển qua khiêu chiến Hứa Thâm, nhưng Hứa Thâm vừa bày ra lực lượng, lại khiến trong lòng gã có chút không nắm chắc.

Nhìn qua có vẻ như nhân tài mới xuất hiện này cũng nắm trong tay rất nhiều con bài chưa lật, biến số quá nhiều. Hơn nữa, chỉ vẻn vẹn là chút lực lượng đối phương vừa để lộ ra thôi, cũng đủ để mang đến cho gã cảm giác áp bách rồi.

"Vừa lúc, trong khoảng thời gian này hang động hư thối bùng nổ quá mức thường xuyên. Tôi về hưu, loại chuyện tệ hại này giao lại cho mấy người." Ngục Chủ hừ nhẹ một tiếng, lại quay sang nói với Nguyên Chủ: "Cho tôi vài ngày, tôi đi xử lý một chút việc riêng ở nơi này trước đã, hẹn gặp lại."

Nói xong, gã dứt khoát xoay người rời đi, bước ra bên ngoài cung điện.

Nguyên Chủ nhướng mày hỏi: "Hang động hư thối lại bạo phát?"

Vạn Chủ gật gật đầu, rồi thở dài đáp: "Từ sau khi cậu rời đi, nó đã bùng nổ bốn lần rồi, chung quy lại, cứ vài chục năm một lần, nơi ấy sẽ xảy ra sự cố. Nghe nói Nhân Hoàng có biện pháp chuyên môn xử lý tình trạng này, nhưng đáng tiếc, nó đã thất truyền rồi. Trừ phi chúng ta có thể tìm được đời sau của Nhân Hoàng, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, phỏng chừng đời sau của ngài cũng sớm bị diệt sạch rồi."

Nguyên Chủ im lặng không nói gì, một lát sau mới mở miệng: "Không nghĩ tới tôi vừa trở về lại chạm mặt với loại chuyện tồi tệ này, khó trách tên kia lại dễ dàng ra đi như vậy."

Bình Luận (0)
Comment