Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 1027 - Chương 1027: Nghĩa Trang Thần Hài!!!

Chương 1027: Nghĩa Trang Thần Hài!!!
Chương 1027: Nghĩa Trang Thần Hài!!!

"Ừm?" Vạn Chủ nghe được cách nói của Hứa Thâm, trong lòng có chút ngoài ý muốn. Sau khi tự hỏi một hồi, cuối cùng ông ta cũng gật gật đầu, nói: "Đúng là như thế, xem ra tôi còn chưa đủ hiểu biết về ý tưởng trong đầu con bé nhà mình..."

Nói đến này, ông ta lại chăm chú đánh giá Hứa Thâm một thoáng, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, chợt hỏi: "Cậu không phải người nội thành?"

"Ừm, tôi xuất thân từ thành Để."

"Thành Bạch Nghĩ sao?"

"Hiện giờ là thành Quang Minh rồi."

"Thành Quang Minh..."

Vạn Chủ biết cái này có nghĩa cái gì, tên thành đã sửa đổi, chẳng lẽ cô bé trước kia đã thất bại rồi sao?

Đến đây, Vạn Chủ chợt nghĩ đến lực lượng Hứa Thâm vừa dùng để đánh bại Thần Chủ, tâm trạng cũng nhanh chóng bình thường trở lại, trong lòng chỉ cảm thấy một tia tiếc hận.

Cô bé kia chính là năng lực giả thời gian, có tiềm lực thật lớn, là người được ông ấy vô cùng xem trọng.

Trên thực tế, chính bản thân Vạn Chủ cũng từng nghiên cứu nhiều loại phương hướng vận dụng của năng lực giả thời gian. Nhưng tiếc nuối chính là, năng lực giả thời gian tiêu hao quá lớn.

Suy cho cùng, ngưng đọng thời gian cũng là đối kháng với cả thế giới!

Mà loại tiêu hao ấy vốn rất khó để bù đắp lại, nếu không phải cân nhắc đến lượng tiêu hao của bản thân, có thể chuyển dời bộ phận tiêu hao này đến nơi khác, coi như đạt tới khái niệm 'Năng lượng vô tận' trên lý luận kia, khẳng định là năng lực giả thời gian hoàn toàn xứng đáng với danh xưng năng lực chi vương!

"Mạt Di La bị cậu giết, hay là đuổi đi?" Vạn Chủ dò hỏi.

Hứa Thâm có chút ngoài ý muốn, Vạn Chủ lại nhớ rõ tên thật của Nghĩ Hậu.

"Xem như đuổi đi rồi." Hứa Thâm nói.

Vạn Chủ không khỏi nở nụ cười: "Cậu thật tự tin nha, đối phương chính là năng lực giả thời gian đó. Cậu thực sự không lo lắng cô ấy sẽ trở về báo thù sao?"

"Tạm thời cô ấy sẽ không trở về đâu." Hứa Thâm nói.

Nghe vậy, Vạn Chủ đã hiểu, hiển nhiên loại chuyện mà hắn làm không phải đơn giản là đuổi đi như thế.

Nhưng hiện tại, mối quan hệ giữa hai người bọn họ còn quá nông cạn, ông ta cũng không tiện hỏi sâu hơn, chỉ bình thản nói với Hứa Thâm: "Có rảnh mời cậu tới nhà tôi làm khách, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh."

"Được." Hứa Thâm gật đầu.

Chờ Vạn Chủ rời đi, Nguyên Chủ mới vuốt cằm nói: "Hắn có nhiều con cái như vậy, nhưng có vẻ như rất quan tâm tới cô bé tên là Nam Ngưng kia. Ừm… mấy trăm năm không gặp, tôi cũng có chút không hiểu được hắn."

Hứa Thâm nghĩ đến ánh mắt tinh thuần mà bướng bỉnh của Nam Ngưng, khóe miệng chợt lộ ra một nụ cười ngầm hiểu, nói: "Có lẽ do cô bé kia có chút gì đó đặc biệt."

"Hả?" Nguyên Chủ đưa mắt nhìn Hứa Thâm, nhưng cũng không tiếp tục quan tâm sâu hơn về vấn đề này, lại nói: "Được rồi được rồi, để tôi đưa cậu đến quán Thiên Ẩn, sau đó tôi cũng phải ra ngoài bay nhảy một phen, thật vất vả mới trở về được một chuyến, lại chạm trán ngay chuyện tệ hại kia, phải nhân lúc này còn có thời gian, nhanh đi nghỉ ngơi thoải mái mới phen đã."

"Chuyện tệ hại mà anh nói chính là hang động hư thối?"

"Đương nhiên, đó chính là chuyện tương đối phiền toái." Nguyên Chủ dẫn đường cho Hứa Thâm, rồi vừa đi vừa nói: "Hang động hư thối nằm ngay tại thành Vân Trung, mỗi lần bùng nổ đều cần chúng ta thay nhau tọa trấn. Đây là một việc rất vất vả, tuy nguy hiểm không lớn, nhưng mà mệt. Có thể hình dung nó như người bình thường đi khai thác quặng ý, cậu có hiểu được không?"

Nếu so sánh như vậy, gần như chỉ trong nháy mắt Hứa Thâm đã hiểu được, không nghĩ tới nó lại là một công việc khổ sai như vậy.

"Thứ này có thể hoàn toàn trị tận gốc hay không?" Hứa Thâm hỏi.

Nguyên Chủ thở dài trả lời: "Hẳn là Nhân Hoàng có biện pháp, đáng tiếc Nhân Hoàng của chúng ta đã mất tích, ai cũng không biết ngài đi đâu rồi. Những quân chủ khác hoài nghi Nhân Hoàng đã đến biển khư, rồi bị vây khốn ở một nơi nào đó, hoặc là bước vào nghĩa trang Thần Hài thuộc vùng đất cấm kỵ trong biển khư. Nghe nói nơi đó có chôn vùi thi hài của chúng Thần."

"Nghĩa trang Thần Hài?"

"Thi hài của Chúng Thần?"

Hứa Thâm kinh ngạc nhìn Nguyên Chủ: "Thần cũng chết ư? Lại còn xây dựng nghĩa trang nữa?"

"Nhân loại không thể giết Thần, nhưng Thần lại có thể giết Thần." Nguyên Chủ nói: "Nghe nói giữa những vị Thần cũng sẽ xảy ra chiến tranh. Cậu cũng biết mà, chỉ cần là sinh mệnh thể có tư duy, thì đương nhiên sẽ có chiến tranh, thậm chí là một loại vật thể vô cơ nào đó, hay vi sinh vật không có ý thức, cũng sẽ phát sinh chiến tranh, rồi cắn nuốt lẫn nhau, hấp thu lẫn nhau, tựa như bản nguyên và bản năng của sinh mệnh vạn vật, chính là cắn nuốt vậy."

"Không ngừng cắn nuốt, làm lớn mạnh bản thân, phá hủy mọi thứ xung quanh mình."

Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, tuy những lời Nguyên Chủ vừa nói đều không có căn cứ, nhưng lại không thể không nói rằng, luận điểm này rất có sức thuyết phục.

Chiến tranh giữa những vị Thần?

Hẳn là ở thời kỳ rất xa xưa lúc trước, chúng Thần từng bùng nổ một hồi hỗn chiến, cho nên mới sinh ra cái gọi là nghĩa trang Thần Hài kia?

Hơn nữa ở bên trong Mộ Thần Binh... có nhiều thần binh không trọn vẹn, bị chúng Thần vứt đi như vậy, nếu không phải chiến tranh bùng nổ, làm sao thần binh có thể phai màu?!

Nghĩ như vậy, trong lòng Hứa Thâm chợt có chút hiểu ra, thậm chí hắn còn có cảm giác rốt cuộc mình cũng chạm được vào bí ẩn của thế giới rồi.

Đây là bí mật mà vĩnh viễn quân vương cũng không thể đụng vào được.

Đó là sự tồn tại của Thần, cũng như cuộc chiến giữa những vị Thần!

Bỗng nhiên, Hứa Thâm lại dùng khóe mắt liếc nhìn qua bên cạnh. Bóng dáng Mai Phù vốn đang tùy hứng đi bên cạnh hắn, lúc bên trái lúc bên phải, cũng vừa vặn nghiêng đầu nhìn sang. Cô khẽ dẩu môi ra hiệu Nguyên Chủ ở bên người Hứa Thâm, rồi dùng sức gật gật đầu.

Chẳng lẽ cô ấy đang muốn nói, những lời Nguyên Chủ vừa chia sẻ đều là chính xác đúng không?

Một câu chuyện tưởng như truyền thuyết vừa được chính một vị Thần thừa nhận rồi...

Đột nhiên trong lòng Hứa Thâm trở nên căng thẳng, một tia băn khoăn trong mắt nhanh chóng biến thành chân thật.

Nếu giữa các vị Thần cũng bùng nổ chiến tranh, vậy Mai Phù thì sao?

Rốt cuộc là có vị Thần nào đó đang uy hiếp đến cô ấy hay không?

Bình Luận (0)
Comment