Sau khi Phản Nội Quân được chuyển thành quân chính thức, lại phụng mệnh cải cách, Hứa Thâm cũng từ trong miệng Phản Nội Quân biết được phương pháp thành Thần mà bọn họ đang nắm giữ.
Đó là tìm kiếm một bộ thể xác còn hoàn hảo của cựu Thần, là có thể ký sinh thành Thần.
Hơn nữa, bọn họ cũng có manh mối thể xác của cựu Thần. Nghe đồn ở Thần Linh Khư một trong tam đại cấm địa của biển khư, vẫn còn cựu Thần tồn tại.
Có điều, muốn đi vào Thần Linh Khư cực kỳ hung hiểm, cực kỳ gian nan, bởi vậy tuy trong tay nhóm người thần phụ nắm giữ phương pháp này, thậm chí mấy năm nay, bọn họ cũng lén lút cho người ta đi đến thăm dò, nhưng tất cả đều bặt vô âm tín, toàn bộ đều lấy thất bại mà chấm dứt.
Cứ cho là bên trong Thần Linh Khư có Thần tồn tại đi, thì quân vương đặt chân vào nơi đó, đến trước mặt Thần cũng không khác gì đang đi tự sát.
Nhận được một câu trả lời như vậy, đương nhiên Hứa Thâm cũng không quá hài lòng. Suy cho cùng, loại manh mối này cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn, xác suất thành công quá thấp, nói là một phần vạn cũng không quá.
Thần phụ cũng hiểu như vậy, coi như ông ta đã chuẩn bị sẵn tư thế sẽ bị Hứa Thâm gây khó dễ rồi. Cũng bởi thế mà từ trước kia, ông ta đã nghĩ xong lý do để thoái thác, đơn giản là thành Thần quá mức gian nan, có được xác suất một phần vạn đã tính là cao rồi. Nhưng khiến cho ông ta kinh ngạc chính là, Hứa Thâm nghe xong lại chỉ biểu hiện ra vài phần thất vọng, mà hoàn toàn không gây khó dễ cho bọn họ.
Đối với Hứa Thâm, phương pháp của thần phụ bên này chỉ là một lựa chọn dự phòng thôi.
Hơn nữa, so sánh với phương pháp mà tự hắn lĩnh ngộ được, Hứa Thâm cảm thấy rằng… có vẻ như loại phương pháp này có chút thiếu hụt nào đó.
Dựa trên một ý nghĩa nào đó, mượn thể xác của Thần, cũng là bỏ qua chính mình, nhưng chung quy lại, vẫn cần dựa vào ngoại lực.
Trong khoảng thời gian cả nội thành lẫn thành Để đều đang cải cách, Hứa Thâm cũng phân phó vài vị quân vương đi cùng với Tinh Quân, ra bên ngoài tìm kiếm một kiện khư binh tương xứng cuối cùng của Quỷ Bộ Binh Thư.
Tinh Quân rời khỏi nội thành, ra vùng hoang dã thăm dò, nhưng tới cuối cùng khư binh vẫn chậm chạp không có tìm được.
Có điều Hứa Thâm cũng không vội, hắn lập tức nhân cơ hội để điều chỉnh bản thân.
Chung quy lại, muốn thành Thần vẫn phải dựa vào chính bản thân hắn.
Hứa Thâm đang tính tới chuyện thử nghiệm phương pháp thành Thần ở bên trong lồng giam tâm linh.
Tới khi Hứa Thâm thi triển lồng giam tâm linh, trong lòng lại sinh ra một chút nghi hoặc. Đơn giản là vì những năng lực khác, hắn đều có thể điều khiển tự nhiên, chỉ có duy nhất một loại là lồng giam tâm linh, hắn lại không thể hoàn toàn điều khiển được.
Hoàn cảnh bên trong mỗi một tầng lồng giam tâm linh kia đều không giống nhau, và Hứa Thâm cũng phát hiện thêm một điều rằng, hoàn cảnh của nó là cố định, nghĩa là hắn hoàn toàn không thể can thiệp hay điều chỉnh được chúng.
Rõ ràng đây chính là thế giới tâm linh của hắn, nhưng bản thân hắn lại không phải chúa tể của nơi này, cảm giác cũng thật kỳ quái.
Nghĩ đến đây, Hứa Thâm lại có thêm suy nghĩ rằng, có khả năng chính hắn đã xem nhẹ năng lực này rồi, có lẽ hắn cùng với Ước Nặc đều không thể hoàn toàn phát huy được đặc tính của loại năng lực này.
Từ sau khi trong đầu nảy ra ý nghĩ như vậy, Hứa Thâm lại có thêm dự định mới là tra xét rõ ràng lồng giam tâm linh.
Ở tầng thứ ba của lồng giam tâm linh, Hứa Thâm là một bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt bị phong tỏa bên trong bệnh viện tâm thần.
Hắn đã từng thử nghiệm nhảy lầu, tự sát, nổi điên, liều lĩnh muốn thoát khỏi bệnh viện.
Mà những người xuất hiện bên cạnh hắn lại đóng vai thành những nhân vật muôn hình muôn vẻ trong viện.
"Ma ma" chính là mẹ của hắn ở nơi này.
Ước Nặc là bác sĩ của hắn.
Ngẫu nhiên hắn còn có thể chuyển viện, kết bạn với người bệnh và bác sĩ mới.
Ở thật lâu tại nơi này, sẽ làm người ta nảy sinh ảo giác, cho rằng nơi này mới là hiện thực, mà hiện thực lại chính là vọng tưởng.
Nhưng với ý chí lực hiện giờ của Hứa Thâm, đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng dao động, ngược lại còn có thể ung dung thoát khỏi tầng thứ ba này, sau đó, lại quyết định bước vào tầng thứ nhất của lồng giam, nơi mà mình chưa bao giờ cẩn thận đi tìm hiểu.
Tỉ lệ thời gian ở trong này ngang bằng với ngoại giới, là 1: 1.
Tốc độ dòng chảy thời gian cũng cùng cấp với hiện thực.
Mà hoàn cảnh nơi này cũng làm Hứa Thâm cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhất là sau khi hắn đi qua thành Nguyệt Không, bởi vì hắn lại thấy được một vài thứ quen thuộc đang được chiếu rọi ở trong này.
Ở tầng thứ nhất của lồng giam, hắn là một thiếu niên gặp nạn trong một trận động đất, sau đó bị chôn vùi dưới một tòa cao ốc.
Chung quanh đều là hắc ám, ánh sáng cực kỳ mỏng manh, chỉ có một chút lọt qua khe hở giữa tảng đá lớn chiếu vào bên trong. Dưỡng khí cũng vậy, chỉ có từng tia, từng sợi tinh tế từ bên ngoài được hít vào bên trong, miễn cưỡng cũng giúp cho hắn có thể chống đỡ được.
Hắn bị kẹt ở nơi này, thân thể như đã lột xác trở thành người thường, có thể cảm nhận được đói khát, hôn mê, mệt mỏi.
Ở bên cạnh hắn là một cái dụng cụ truyền tin đã cạn sạch điện năng, nó cũng có kiểu dáng cực kỳ tương tự với loại dụng cụ truyền tin của thành Nguyệt Không.
Hứa Thâm bị kẹt dưới lòng đất, nên hoàn toàn không hay biết gì về thế giới bên ngoài.
Nhưng khiến cho hắn cảm thấy vui mừng vừa sợ chính là, Mai Phù vẫn trước sau như một, có thể xuyên vào bên trong lồng giam tâm linh của hắn.
Và lúc này, cô ấy cũng đang làm bạn bên cạnh Hứa Thâm.
Có điều Mai Phù tựa như tinh linh, hoàn toàn không bị hạn chế hành động như hắn, cô ấy có thể tự nhiên xuyên qua những khối nham thạch, giống như là xuyên qua Khư giới vậy.
Bởi vậy Mai Phù sẽ thường xuyên đi ra bên ngoài, sau đó từ bên ngoài mang về một chút đồ ăn cho Hứa Thâm.
Ở trong này, Hứa Thâm không cần băn khoăn gì cả, hắn có thể làm như tầng thứ ba của lồng giam tâm linh, đối diện thẳng với Mai Phù, tiếp xúc và trò chuyện cùng cô ấy.
Dù ít khi trao đổi, nhưng hai người bọn họ nói chuyện với nhau không hề có chút xa lạ nào, suy cho cùng, tiếng nói của đối phương cũng thường xuyên quanh quẩn bên tai mỗi người mà.