Thông qua Mai Phù, Hứa Thâm cũng thăm dò được một chút tin tức về thế giới bên ngoài, chung quanh đều đã bị động đất ảnh hưởng làm sụp đổ, biến thành phế tích.
Nơi hắn bị chôn vui khá là sâu, có một khu thang máy, nhưng thang máy cũng bị đè sụp. Con số trên phím ấn đã giúp Hứa Thâm biết được khu mà hắn đang ở có chín tầng, không tính là cao ốc, nhưng cũng không thấp.
Nhưng muốn dựa vào lực lượng người thường của bản thân Hứa Thâm hiện giờ, để di chuyển từng khối nham thạch đang đè trên phế tích, gần như là chuyện không có khả năng.
Hơn nữa, bởi vì động đất, khiến cho địa thế khu này gần như đã sụp đổ hoàn toàn, và hắn bị chôn ở một hơi rất sâu.
Thứ duy nhất mà hắn có thể tìm kiếm được bên cạnh mình, chỉ có một tấm ảnh chụp đã bị nước bùn làm bẩn, bên trên là hình ảnh hắn và mẹ chụp chung với nhau.
Mẹ hắn đã mất từ lâu rồi.
Hứa Thâm có thể ngẫu nhiên ngửi được hương vị hư thối nhàn nhạt truyền đến từ khe hở giữa những khối nham thạch, nếu hắn không có đoán sai.
Lúc này đây, Hứa Thâm đã ở lại thật lâu dưới không gian bị động đất thuộc tầng thứ nhất trong lồng giam tâm linh.
Dù nơi này yên tĩnh không tiếng động, trơ trọi không nơi nương tựa, nhưng bên người có Mai Phù làm bạn, hắn cũng không cảm thấy quá đỗi tịch mịch, ngược lại trong lòng còn có một loại cảm giác yêu thích sự yên lặng này.
Không gian hắc ám dưới lòng đất lại giống như một mảnh thế ngoại đào nguyên.
Mùi hư thối chung quanh cũng không chỉ tỏa ra từ một chỗ, Hứa Thâm thầm suy đoán, hẳn là ở quanh nơi này vẫn còn thi thể của những cư dân trong tòa lầu này bị chôn vùi xuống dưới.
Hắn đã sớm quen với loại mùi vị này rồi.
Hiện giờ, vài tia sáng mỏng manh truyền tới từ khe đá đã trở thành hi vọng thoát vây duy nhất của Hứa Thâm, nhưng mà qua thật lâu… thật lâu sau, vẫn không thấy cứu viện đến.
Hứa Thâm phỏng đoán có vẻ khu vực này đã bị người ta kiểm tra qua rồi.
Và hiển nhiên là hắn đã bị bọn họ phớt lờ, không chú ý đến.
Hắn cũng không sốt ruột, dù sao cũng có Mai Phù làm bạn bên cạnh, dù ở nơi đâu, hắn cũng cảm thấy không sao cả.
Có điều… đúng là hoàn cảnh ở nơi này tương đối tồi tệ.
Chờ đến lúc Hứa Thâm mò mẫm được vào thân thể của chính mình, hắn có thể rõ ràng đụng đến xương sườn trên ngực, cánh tay, phần nách, tất cả đều có chút thô ráp và đông cứng…
Tuy ở nơi này không có gương để soi, nhưng Hứa Thâm vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của một người đã đói khát đến mức xương cốt lởm chởm như đá.
Dù có Mai Phù mang thức ăn đến cho, nhưng đồ ăn hữu hạn, cũng không thể bữa nào cũng ăn no được.
Hứa Thâm biết nếu còn tiếp tục ở lại trong này, khẳng định là hắn không chịu đựng được bao lâu.
Ừm… đúng là Hứa Thâm cũng có chút hiếu kỳ, nếu hắn chết đi ở trong này, mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào, lồng giam tâm linh có thiết lập lại cảnh tượng hay không?
Hắn thực sự muốn thử xem, muốn kiểm nghiệm một chút.
Mai Phù nhìn thấy Hứa Thâm ngừng ăn mấy thứ mình mang về, trong lòng lập tức hiểu được ý tưởng của hắn. Cô ấy khẽ lắc lắc đầu nói: "Cậu muốn trở thành tồn tại giống như tôi ư? Nhưng thực sự đi đến một bước kia rồi, cậu sẽ thất vọng đấy."
"Một khi đã vượt qua, sẽ không trở về được."
Hứa Thâm cười cười: "Có cô làm bạn, làm sao tôi có thể thất vọng được?"
Mai Phù chăm chú nhìn vào Hứa Thâm, lời này khiến cho đôi mắt của cô ấy thoáng hiện vài phần sáng ngời, nhưng ngược lại, ở trong đáy mắt cũng càng thêm chân thành khuyên nhủ: "Cậu đừng xúc động, lại cân nhắc cho kỹ đi."
Hứa Thâm thấy Mai Phù nghiêm túc như thế, thậm chí khuôn mặt nhỏ nhắn còn lộ ra một chút tức giận, cuối cùng vẫn phải đồng ý.
Hắn thực sự không hiểu, rõ ràng trước kia Mai Phù thường xuyên cố ý hấp dẫn hắn, muốn mang hắn bước vào thế giới của cô, vậy thì vì sao hiện giờ cô ấy lại ngăn cản???
Hứa Thâm lại theo lẽ thường ăn những món Mai Phù đưa cho mình, hắn phỏng đoán ít nhất còn phải chờ hơn nửa năm, một năm nữa, hắn mới có khả năng ngã xuống, và cứ tiếp tục ở lại trong này như vậy, thực sự không có ý nghĩa gì cả.
Cuối cùng, Hứa Thâm đã lựa chọn rời khỏi tầng thứ nhất lồng giam, muốn đi nơi khác nhìn xem.
Rất nhanh, hắn đã đi vào tầng thứ hai lồng giam tâm linh.
Tốc độ dòng chảy thời gian của nơi này và ngoại giới là 1: 10.
Ở tầng thứ hai lồng giam tâm linh, Hứa Thâm vẫn bị nhốt, nhưng khung cảnh lần này là một khu thủy cung.
Hứa Thâm cảm thấy kỳ quái, rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy thủy cung, nhưng ở thời điểm nhìn thấy mọi thứ, gần như chỉ trong một cái liếc mắt, hắn lại thừa nhận nó luôn rồi.
Bên trong có các loại động vật đầy lạ lùng, kỳ quái.
Hứa Thâm cẩn thận hồi tưởng, chợt phát hiện những loại động vật ở trong này đều được ghi lại trong cuốn sách cổ mà hắn từng đọc, có chim cánh cụt, sư tử biển, cá mập...
Nghe đồn những sinh vật này từng sinh sống ở vùng ven của thế giới, chỉ có trong hải dương bao la.
Lúc này, chúng nó đều bị nhốt bên trong thủy cung này, mà có vẻ như thủy cung đã xảy ra một sự cố phong tỏa nào đó.
Ngoại trừ Hứa Thâm, ở trong này cũng có một vài người quen thuộc.
"Ma ma".
Đám người Ước Nặc, Tinh Quân, Trần Hàn, thậm chí hắn còn trông thấy cả Nguyên Chủ.
Nguyên Chủ là một trong những nhân viên quản lý của thủy cung này.
Ước Nặc là một người chăn nuôi.
Nhóm người Trần Hàn và Tinh Quân đều là du khách. Từ trong miệng bọn họ, Hứa Thâm đã biết, hắn và ma ma cũng là du khách như bọn họ, do bên ngoài chợt xuất hiện sự cố sụp xuống, làm cho bọn họ bị nhốt ở bên trong, đang chờ đợi cứu viện.
Không ít du khách đều có mặt ở chỗ này, có du khách muốn dùng dây thừng leo ra ngoài.
Dây thừng ở trong này là công cụ cực kỳ quan trọng để chạy trốn.
Nhưng địa hình sụp xuống làm cho toàn bộ những thông đạo chạy trốn đều bị phong tỏa. Cuối cùng, mọi người chỉ có thể chờ đợi ở bên trong.
Theo thời gian trôi qua, toàn bộ những cảm xúc sợ hãi và nản lòng cứ dần dần lấp đầy trong lòng đám người bên cạnh. Trong lòng đầy khủng hoảng, bởi vậy chỉ ngẫu nhiên vài câu không hợp, lại có người phát sinh tranh chấp, thậm chí là ra tay đánh nhau.