Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 1107 - Chương 1107: Thoát Ra!

Chương 1107: Thoát Ra!
Chương 1107: Thoát Ra!

Hắn không ngừng suy tư, lại một lần nữa, đưa tay rút ống truyền dịch xuống, mặc cho máu tươi phun xối xả, cảm giác đau đớn vô cùng chân thật, nhưng lại cực kỳ giả dối, bởi vì Hứa Thâm biết thân thể hắn đã sớm miễn dịch với thứ đau đớn như vậy rồi.

Bởi vậy loại cảm nhận sâu sắc này chính là hư ảo.

Máu tươi nhanh chóng mất đi, từng đợt cảm giác suy yếu vọt tới.

Hứa Thâm suy tư một chút, cuối cùng cũng không lựa chọn gọi bác sĩ đi tới cấp cứu trước khi bản thân chìm vào hôn mê, hắn cho rằng, dù chết đi bên trong ảo cảnh này, thì bản thân cũng không thực sự chết, nếu không vừa rồi mấy vị bác sĩ kia đã có thể trực tiếp giết chết hắn rồi.

Hứa Thâm tựa lên giường bệnh, yên tĩnh chờ đợi, vô số suy nghĩ không ngừng chuyển động trong đầu.

Theo ý thức dần dần trở nên mơ hồ, hắn biết mình sắp hôn mê rồi.

Ngay tại thời điểm ý thức của hắn sắp u mê đi, Hứa Thâm chợt nghe được một tiếng "Phanh" trầm muộn, có vẻ như đây là âm thanh cửa phòng bị phá ra, bên tai còn có giọng nói đầy lo lắng và hãi hùng của vị bác sĩ từng rời đi lúc trước,.

Nhưng hắn cũng không rõ đối phương vừa nói cái gì, âm thanh ấy cực kỳ mơ hồ, mãi cho đến khi nó hoàn toàn biến mất hẳn.

Hứa Thâm triệt để ngất đi rồi.

Chờ đến thời điểm hắn lại một lần nữa thức tỉnh, trước mắt vẫn là trần nhà trắng như tuyết quen thuộc, cùng với căn phòng trong bệnh viện.

Hứa Thâm lập tức đưa mắt nhìn quanh bốn phía, lại nghe thấy tiếng vang "Đinh đinh đang đang". Hắn cúi đầu quan sát, chợt phát hiện hai tay hai chân của mình đều bị xiềng xích trói buộc trên một chiếc giường rồi, nhưng rõ ràng là chiếc giường bệnh này vốn không phải là giường bệnh lúc trước kia.

Có chút khác biệt.

Hứa Thâm khẽ động trong lòng, lại đưa mắt nhìn quanh bốn phía, quả nhiên nơi này không phải phòng bệnh lúc trước, mà là một gian phòng bị đóng kín và không có nhiều thiết bị như vậy.

Hắn thầm suy đoán hẳn là mình đã đi vào tầng thứ ba rồi.

Quả nhiên hôn mê có hiệu quả.

Chẳng lẽ hắn phải lần lượt hôn mê, đạt tới năng lực cực hạn của lồng giam tâm linh, mới có thể quay trở lại hiện thực?

Ở thời điểm Hứa Thâm đang miên man suy tư, đột nhiên hắn nhìn thấy một hư ảnh xẹt qua, chăm chú nhìn lại, đúng là Mai Phù rồi.

Cô ấy mới xuyên qua tường vào nơi này.

Nếu nói ở thế giới tầng thứ ba, Hứa Thâm đóng vai một người bệnh tâm thần, và trên một ý nghĩa nào đó, nơi này là thế giới hiện thực, như vậy Mai Phù chính là tồn tại siêu hiện thực có khả năng đi lang thang trong các loại thế giới hiện thực khác nhau.

"Cô đã đến rồi." Hứa Thâm nở nụ cười, rốt cuộc hắn cũng trông thấy Mai Phù, coi như trong lòng đã yên tâm hơn rồi.

"Cậu muốn ở lại trong này hay đi ra bên ngoài?" Mai Phù đi đến phía trước cửa sổ, bóng dáng lơ lửng, mang theo nụ cười tươi ngọt ngào.

Lúc trước khi bị nhốt bên trong thế giới tầng thứ ba, Hứa Thâm đã trực tiếp đối thoại cùng Mai Phù ở trong này rồi, bởi vậy hắn cũng không kiêng dè gì cả, càng chẳng có gì phải che giấu, nói: "Đương nhiên là muốn đi ra ngoài rồi."

"Bên ngoài có rất nhiều lính gác đang bảo vệ, tôi có thể dẫn đường giúp cậu, nhưng mà..." Ánh mắt Mai Phù dừng trên cặp còng tay còng chân đang trói buộc Hứa Thâm: "Tôi không thể giúp cậu mở chúng ra được, cần tự cậu đi cởi trói."

"Chuyện nhỏ." Hứa Thâm cười nói.

Vào thời khắc này, mọi thứ cảm xúc tối tăm, phẫn nộ, lạnh lùng lúc trước đều đã biến mất, chỉ còn lại nụ cười tươi thoải mái trên môi.

Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của Mai Phù, Hứa Thâm vặn vẹo thân thể, dồn trọng tâm thân thể sang bên trái, tiếp theo lại dồn lực lượng toàn thân lên tay trái, không ngừng vặn vẹo cổ tay, ma sát muốn trượt khỏi còng tay.

Rất nhanh, phần máu thịt trên cổ tay đã bị ma sát đến mơ hồ, máu tươi nhuộm đỏ khăn trải giường. Nhưng Hứa Thâm không thèm để ý đến nó, thậm chí trên mặt hắn còn không có một chút cảm giác đau đớn nào, ngược lại hai tròng mắt lấp lánh, cực kỳ chuyên chú mà chấp nhất.

Mai Phù chăm chú nhìn Hứa Thâm, bình thản mà im lặng không nói.

"Sưu" một tiếng, đột nhiên, cánh tay Hứa Thâm buông lỏng, đã thoát khỏi còng tay.

Lúc này, ngón tay cái của hắn đã trật khớp, hõm xuống bàn tay, da thịt trên cổ tay hắn cũng bị cạo qua từng mảng giống như lột da cá, nhưng trên mặt Hứa Thâm chỉ có vẻ vui mừng, như thế hắn không hề có cảm giác đau đớn vậy.

Hắn lập tức xoay người, dùng tay cởi một bên còng tay khác ra.

Về phần cánh tay đã được giải thoát lúc trước, hắn dùng sức áp bàn tay xuống giường, chỉnh ngón tay cái đã bị trật khớp về vị trí vốn có.

Hết thảy những chuyện này, hắn đều làm vô cùng thuần thục.

Dù lúc này thân thể của Hứa Thâm chỉ là người thường, nhưng nói gì thì nói, hắn cũng là quân vương, có vô số kinh nghiệm chém giết phong phú, loại chuyện này, hắn đã sớm làm đến quen thuộc rồi.

Sau khi bàn tay phục hồi lại như cũ, Hứa Thâm bôi máu tươi chảy ra lên còng tay bên trái, sau đó lại trực tiếp bẻ trật khớp ngón tay cái bên trái. Có máu tươi làm chất bôi trơn, lần này hắn có thể thoát khỏi cái còng tay ấy vô cùng nhanh chóng.

Tại thời điểm cả hai tay đều được giải phóng, cuối cùng phần thân trên của Hứa Thâm cũng có thể ngồi dậy.

Hắn lại đưa ngón tay bên trái trở lại vị trí cũ của nó, rồi xé lớp vỏ gối đầu, quấn quanh cổ tay phải cầm máu.

Kế tiếp là còng chân.

Nhưng còng chân càng khó thoát hơn còng tay. Hứa Thâm chỉ có thể nghĩ biện pháp xử lý nó từ đầu bên kia của chuỗi xiềng xích liên kết với còng chân. Chuỗi xiềng xích ấy được gắn cố định trên một cái cột sắt dưới giường.

Thân trên lật nghiêng đến bên mép giường, Hứa Thâm đã tìm được ở đầu bên kia của xiềng xích, nhưng đoạn này được cố định vô cùng chắc chắn, không thể cởi bỏ.

Hứa Thâm nhìn về phía cột sắt, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng. Bởi vì chiếc cột sắt ấy được gắn vào giường bằng đinh ốc vặn xoắn, mà không phải trực tiếp hàn thành một thể.

Nhưng không có đồ vặn vít.

Hứa Thâm nhìn sang cái còng tay vừa bị mình giãy thoát, phần rìa còng tay tương đối sắc bén, hắn lập tức dùng còng tay làm đồ vặn vít đến xoáy chiếc đinh ốc kia.

Bình Luận (0)
Comment