Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 1108 - Chương 1108: Thoát Ra (2)!

Chương 1108: Thoát Ra (2)!
Chương 1108: Thoát Ra (2)!

Liên tục không ngừng vặn lặp đi lặp lại, phần rìa còng tay đã xuất hiện một chút biến dạng nho nhỏ, cuối cùng Hứa Thâm cũng tháo rời được một bên đinh ốc, không bao lâu sau, cả cái cột sắt kia đều bị hắn dỡ ra.

Sau khi cột sắt bị dỡ ra, đầu bên kia của còng chân cũng không bị gắn cố định nữa, một chân được giải phóng.

Hứa Thâm áp dụng lại phương pháp tương tự như vậy, nửa giờ sau, một chân khác cũng được giải phóng.

Nhưng đương nhiên cái còng chân vẫn còn treo nguyên trên chân hắn, và chỉ có thể chờ đến lúc rời khỏi nơi này lại nghĩ cách tháo nó đi.

"Đi theo tôi, tôi sẽ ra hiệu cho cậu." Mai Phù liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, nhanh chóng nói.

Hứa Thâm gật gật đầu, chợt bắt lấy còng chân ở đầu bên kia, sau đó, xé rách khăn trải giường bọc bên ngoài xiềng xích, tránh phát ra tiếng vang khi di chuyển.

Mai Phù xuyên qua vách tường ra ngoài, không bao lâu sau đã vươn một cái đầu ra khỏi vách tường, vẫy tay với Hứa Thâm, nói: "Ở bên ngoài cửa là hành lang, ba mét bên trái có hai tên lính gác, cậu phải mở cửa cẩn thận, cửa này không có khóa, mở ra từ bên trong có thể đi ra ngoài, nhưng phải cẩn thận."

"Được."

Hứa Thâm tay chân nhẹ nhàng đi ra cửa, chậm rãi mở tay nắm ra, một luồng không khí tươi mát lập tức ùa vào mặt. Hắn nhìn về phía bên trái, ba mét bên đó có lối rẽ, phía sau góc ngoặt kia chính là lính gác, mà phía bên phải cũng là ngõ cụt.

"Cậu trực tiếp bò lên vách tường đi, hiện giờ là buổi tối, tôi đi ngăn cản camera giám sát." Mai Phù đứng ở cửa nói.

"Cô có thể ngăn cản được sao?" Hứa Thâm tò mò hỏi.

Mai Phù không khỏi cười nói: "Tuy người khác không nhìn thấy tôi, nhưng nếu tôi dùng sức, có thể che khuất ánh sáng. Theo cách nói của người khác, cái này gọi là hiển linh đấy."

Nghe xong cô ấy nói, dường như trong đầu Hứa Thâm cũng có thể tưởng tượng ra loại hình ảnh kia, hắn không khỏi lắc đầu cười cười. Chờ Mai Phù đi ngăn cản cameras xong, Hứa Thâm lập tức trèo tường.

Hóa ra nơi hắn bị giam giữ lại nằm ở tầng tám, vừa đi xuống ngó mới phát hiện khoảng cách khá là cao, nhưng Hứa Thâm cũng không mắc chứng sợ độ cao, suy cho cùng, hắn cũng là quân vương, tuy thân thể hiện tại là người phàm, nhưng các phương diện khác như tư duy ý thức vẫn thuộc về quân vương, dù đứng trên nhà cao trăm tầng, hắn cũng không cảm thấy tâm tư sinh ra bất cứ gợn sóng nào, càng đừng nói tới tầng tám.

"Khoan đã." Tại thời khắc Hứa Thâm vừa vặn leo lên, Mai Phù vội vàng lên tiếng bảo hắn ngừng lại: "Lính gác dưới lầu hai đang hoạt động, chúng ta chờ bọn họ dừng lại trước đã."

Hứa Thâm lập tức lùi về trong cửa.

Không bao lâu sau, nhận được tín hiệu từ phía Mai Phù, Hứa Thâm mới tiếp tục hành động.

Ở trong bóng đêm, Hứa Thâm chậm rãi leo xuống dưới lầu.

Từ tầng tám, hắn đi xuống tầng bảy, ở thời điểm hắn giẫm lên ban công tầng bảy, Mai Phù cũng hạ xuống tầng bảy, che khuất cameras, rồi ra hiệu cho Hứa Thâm tiếp tục.

Hai người phối hợp chặt chẽ, cuối cùng Hứa Thâm cũng hữu kinh vô hiểm xuống tới lầu một.

Lầu một cũng có lính gác tuần tra, Mai Phù chỉ đường cho Hứa Thâm, Hứa Thâm cẩn thận tiến về phía trước theo phương hướng cô ấy chỉ.

Mai Phù không ngừng xuyên qua vách tường, quan sát tình hính bốn phía.

Dưới chỉ dẫn của Mai Phù, Hứa Thâm đã đi đến cửa sau.

Nơi này có tường cao hơn năm mét, nếu trong tay không có thang khẳng định là không thể trèo qua được, chỉ có thể chuồn êm từ phía cửa sau thôi.

Sau đó, người trực ban gác cửa ngủ gà ngủ gật, Hứa Thâm bắt được khoảng thời gian đối phương nheo mắt, đã nhanh chóng trốn sang một góc chết khác của tầm mắt đối phương.

Có Mai Phù làm con mắt cho Hứa Thâm, gần như hắn có thể nắm giữ toàn bộ diễn biến xung quanh mình, rồi dựa vào các loại góc chết chậm rãi dò dẫm, đi đến cạnh cửa.

Nhưng cửa đã bị đóng chặt.

Hứa Thâm nhìn về phía Mai Phù, hắn hít sâu một hơi, chờ đợi thêm chốc lát, sau đó, ngay tại khoảnh khắc nhân viên trực ban ngủ gật, Hứa Thâm nhanh chóng xoay người xông lên, đập thật mạnh vào cửa sau, rồi thông qua khe hở ở cửa chui đi ra ngoài.

"Bùm" một tiếng, hắn rơi xuống mặt đất, âm thanh xiềng xích vang lên.

"Đi mau." Mai Phù vội vàng nói.

Ở thời điểm hiện tại, Hứa Thâm chỉ có thể liều mạng, không có cả thời gian giảm xóc, hắn lại vội vàng lao về phía trước.

Ngoài cửa là con đường rộng rãi thênh thang, Hứa Thâm lập tức chạy đến vị trí tối tăm, không có ánh đèn, đột nhiên bàn chân vướng một cái, té ngã xuống đất, va chạm vào đầu.

Cánh tay mất máu, cộng thêm đả kích này, khiến đầu óc hắn trực tiếp xuất hiện cảm giác hôn mê.

Ý thức chuyển thành mơ hồ.

Hứa Thâm cố gắng mở to hai mắt, hắn biết mình tuyệt đối không thể ngất vào thời điểm này, nếu không toàn bộ mọi cố gắng từ nãy đều là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Hắn cắn răng, dùng sức nhích về phía trước, nhưng cảm giác mê muội không ngừng ập tới, cuối cùng hắn cũng không chống nổi hai mắt mình lên.

Ngay tại thời điểm đôi mắt sắp nhắm chặt lại, dường như Hứa Thâm nghe được sau lưng truyền đến từng đợt âm thanh ồn ào. Có vẻ như nhóm lính gác trực ban đã nhận thấy chuyện khác thường nên đuổi theo tới rồi.

"Rống!!"

Trong bóng đêm vô tận, đột nhiên Hứa Thâm bị một tiếng gầm đầy giận dữ đánh thức.

Hắn trực tiếp mở mắt ra, lại phát hiện vị trí hiện tại của mình là trong bóng đêm, chung quanh là rất nhiều những cánh tay quái dị, chúng đang bắt lấy thân thể hắn, muốn xé rách thân thể hắn.

"Đã trở lại rồi!" Nhìn thấy hoàn cảnh khủng bố này, Hứa Thâm chẳng những không hề sợ hãi, ngược lại còn mừng rỡ.

Hắn lập tức nhìn về phía bên cạnh người, lại có chút sửng sốt, bởi vì rõ ràng lúc nãy, Mai Phù vẫn còn ở bên cạnh hắn, nhưng lúc này lại không thấy bóng dáng cô ấy đâu.

Ở thời điểm hiện tại, hắn đang bị những cánh tay bén nhọn như đao phong ở chung quanh không ngừng lôi kéo.

Hứa Thâm cũng bất chấp nghĩ nhiều, đột nhiên vung nắm tay đánh tới.

Cường hóa, gấp bội!

Hai loại tăng phúc chất chồng, lại cộng thêm bao tay thần binh tăng phúc, chỉ nghe "Bành" một tiếng, Hứa Thâm lại có thể dùng một quyền đập gãy toàn bộ những cánh tay đang túm chặt xung quanh mình.

Dường như bên trong những khối máu thịt đang không ngừng nhúc nhích phía sau cánh tay, vừa truyền đến tiếng thét chói tai đầy thê lương thảm thiết.

Bình Luận (0)
Comment