Hứa Thâm không khỏi giật mình, lúc trước năng lực của hắn đã bị giam cầm, vậy mà lúc này có thể thi triển được?
Bỗng nhiên, thân thể Hứa Thâm cấp tốc rơi xuống, như thế đang muốn rơi xuống vực sâu.
Nhưng loại cảm giác này cũng không kéo dài được bao lâu, thân thể hắn đã dừng lại bên trong một nơi nào đó vô cùng mềm mại, rất giống một khối thịt mỡ ẩm ướt, dính nhầy.
Hứa Thâm muốn nhìn rõ hắc ám trước mắt, nhưng thất bại, khung cảnh xung quanh vẫn rơi vào tình trạng đưa tay không thấy năm ngón, thậm chí loại cực độ hắc ám này còn làm hắn không thể phân biệt nổi, đến tột cùng là bản thân có đang mở mắt hay không.
Vì thế hắn dùng sức mà xoa nhẹ vài cái, lại nháy vài cái, mới tin tưởng thị lực của bản thân không thể nhìn thấu loại hắc ám này.
Hắn đưa ánh mắt nhìn khắp chung quanh, âm thầm cảnh giác, khẳng định nơi này sẽ xuất hiện nguy hiểm vào bất cứ lúc nào.
Lúc này, đột nhiên Hứa Thâm bắt gặp một luồng quang mang mỏng manh, màu đỏ tím, truyền đến từ một bên.
Hắn suy tư hồi lâu, cuối cùng quyết định chậm rãi đi về phía bên kia, đồng thời cũng yên lặng kết nối với Hắc Tuyết, để cô ấy dùng tóc dò đường cho mình.
Hắc Tuyết ngoan ngoãn nhận lời, ngay sau đó, từng sợi tóc đen không nhìn thấy lập tức bị kéo dài ra ngoài, Hứa Thâm tóm lấy tóc đen, mò mẫm tiến về phía trước.
Thông qua từng sợi tóc đen, Hắc Tuyết cảm nhận tình hình ở phía trước, rồi nhanh chóng truyền lại cho Hứa Thâm.
Hứa Thâm đẩy ra một khối thịt lớn rất nặng, giống như một con sò biển, để tiến về phía quang mang màu đỏ tím trước mặt.
Càng tới gần, Hứa Thâm càng ngửi được mùi hương đặc thù.
Hương vị này có chút tương tự như mùi trên người Mai Phù, nhưng nhạt hơn rất nhiều, như thế Mai Phù từng dừng lại trong này nghỉ ngơi một lát, sau đó lưu lại mùi hương vậy.
Nương theo ánh sáng nhạt màu đỏ tím ấy, Hứa Thâm đã thấy rõ thứ trước mắt mình.
Đây là một cục máu thịt có kích cỡ bằng cái đầu của hài nhi, bên trên là chi chít những con mắt đang chuyển động, ánh lên vẻ sợ hãi mà tuyệt vọng nhìn về phía Hứa Thâm.
"Đừng..."
"Đừng..."
Một chuỗi những tiếng thầm thì nào đó truyền vào trong đầu Hứa Thâm. Rõ ràng đây là một dạng ngôn ngữ không biết, nhưng hắn lại ngoài ý muốn có thể nghe hiểu được.
Tựa như Hứa Thâm có thể nghe hiểu ngôn ngữ mà Mai Phù nói vậy.
Hứa Thâm có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi truyền đến từ thứ trước mặt, và đó tuyệt đối không phải ngụy trang.
Đồng thời hương vị nồng đậm kia cũng làm hắn âm thầm nuốt nước miếng.
Cùng lúc này, ở bên trong căn nhà nhỏ tối đen, 'Ma ma' vừa ghé vào cửa sổ, khẩn cấp kêu gọi, ăn luôn nó, ăn luôn nó đi... Đừng để mình đói bụng.
Uừm… nghe lời "Ma ma" là luôn đúng.
Hứa Thâm do dự một chút, cuối cùng vẫn dứt khoát đưa tay tóm lấy cục máu thịt kia.
Trong phút chốc, tiếng thét chói tai vang lên, âm thanh này vốn không truyền đến trong hiện thực, ngược lại, nó trực tiếp tác dụng vào tinh thần, thậm chí là linh hồn, mang đến cho Hứa Thâm một loại cảm giác đầu mình như muốn nổ tung ra.
Xúc cảm từ bàn tay truyền đến, vô số con mắt đang chuyển động, chớp chớp, ẩm ướt mà nhẵn mịn.
Trong lòng Hứa Thâm nảy sinh một loại cảm giác đói khát không thể nói rõ ra, đói khát đến miệng đắng lưỡi khô.
Hắn có thể cảm nhận được đây là thứ cực kỳ mỹ vị, khát vọng mãnh liệt ập đến làm hắn không nghĩ nhiều thêm nữa, đã trực tiếp ăn vào.
Sao khi cục thịt màu đỏ tím kia tiến vào trong cơ thể, Hứa Thâm lập tức cảm nhận được cơn thèm thuồng đến điên lên trong người mình đã giảm bớt, cùng lúc đó, hắn có thể cảm nhận được thân thể mình chuyển thành vô cùng thoải mái, cả người tê dại.
Dường như ngay lúc tiến vào trong cơ thể, những con mắt nọ trực tiếp rơi rụng ra ngoài, và theo mạch máu lưu động đến khắp các nơi.
Có vẻ như bên trong những con mắt này có phụt ra một loại tơ vô hình nào đó. Sợi tơ nọ xuyên thấu hắc ám, liên kết với một thứ gì đó ở bên ngoài kia.
Nó mang đến cho Hứa Thâm một loại cảm giác khác lạ, như thế ở thời điểm hiện tại, hắn chẳng những có thể điều khiển thân thể của mình, mà còn thành lập được liên tiếp với một thứ gì đó khác nữa, thậm chí còn có thể tiến hành điều khiển thứ kia.
Hơn nữa, thứ mà hắn vừa thành lập liên kết kia còn mạnh mẽ dị thường.
Bởi vì rõ ràng bản thân hắn đang ở bên trong bóng đêm này, nhưng vẫn có thể cảm nhận được gió, không khí, thậm chí là độ ẩm của không khí ở bên ngoài.
Biến hóa kỳ dị vẫn đang xảy ra.
Ngay sau đó, đột nhiên tầm mắt Hứa Thâm nảy sinh một loạt hình ảnh hoàn toàn mới. Hắn trông thấy sương mù màu đen nồng đậm đang vờn quanh bên người mình, lại nhìn thấy vô số những con quái trùng đang nằm rạp người chung quanh.
Trong quá trình những con mắt nọ bắn ra bên ngoài càng nhiều sợi tơ, cảm quan của Hứa Thâm càng trở nên rõ ràng, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được… dường như đám quái trùng chung quanh cũng bị những sợi tơ nào đó xâu chuỗi lại cùng một chỗ.
Và hắn có thể cảm nhận được cảm xúc sợ hãi đến từ những con quái trùng này.
Hứa Thâm thử điều chỉnh thị giác, lập tức bắt gặp bóng dáng quen thuộc, Mai Phù.
Cô ấy đang vắt chéo chân, ngồi lên một thứ gì đó màu nâu đen, một loại đá kỳ quái nhìn như ngọn núi.
Nhưng sau khi thị giác tiếp tục chuyển động, Hứa Thâm liền phát hiện, thứ kia vốn không phải là quái thạch, mà là một con quái vật chân chính!
Con quái vật đã nuốt gọn cả người hắn lúc trước!
Tựa như cảm nhận được mình đang bị nhìn chăm chú, Mai Phù trực tiếp quay đầu lại, mỉm cười nói: "Hiện giờ cậu có thể cảm nhận được tôi rồi?"
Hứa Thâm xuyên thấu qua ánh mắt của Mai Phù, biết cô ấy đang đối thoại với mình.
Bởi vì chỉ khi nói chuyện với hắn, ánh mắt Mai Phù mới trở nên dịu dàng như thế.
Hứa Thâm giật mình một cái, rồi đột ngột tỉnh ngộ.
Dường như hắn đã xuyên vào thân thể con quái vật kia rồi.
Đúng vậy, hắn vừa phát hiện… hóa ra bản thân có thể thao túng con quái vật này! Thậm chí, hắn còn có thể thông qua loại liên kết đặc thù nọ, để thao túng những con quái trùng đang nằm sấp chung quanh quái vật.
Có vẻ như những con quái trùng trước mắt kia đều là nô bộc của con quái vật này.