Suy nghĩ trong đầu Hứa Thâm không ngừng chuyển động, hắn thử điều chỉnh thân thể của chính mình. Ngay sau đó, hắc ám chung quanh hắn cấp tốc rút đi. Tựa như bị một luồng lực lượng từ sau lưng thúc đẩy, Hứa Thâm xuyên qua tầng tầng máu thịt, đi ra bên ngoài, đối mặt với sương mù màu đen.
Lúc này, thân thể hắn trơn nhẵn không gì sánh kịp, và được khảm ngay trước trán con quái vật kia.
Hứa Thâm quay đầu nhìn về phía Mai Phù. Xuyên thấu qua thân hình quái vật này, hắn có thể mơ hồ cảm giác được, ngay tại vị trí mà Mai Phù đang ngồi kia, có mơ hồ truyền đến một chút trọng lượng, dường như thông qua đó, hắn có thể miễn cưỡng chạm đến cô ấy.
Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ và khó hiểu của Hứa Thâm, Mai Phù cười khẽ, nói: "Đây là một bình chứa thất bại, thứ được sinh ra từ bình chứa chuẩn hoàn mỹ, có kế thừa một chút đặc điểm của bình chứa chuẩn hoàn mỹ, nhưng đáng tiếc nó chỉ là sản phẩm thất bại mà thôi. Cậu có thể lý giải nó chính là bình chứa Bán Thần, thao túng nó, cậu sẽ có được lực lượng của Bán Thần."
"Bình chứa thất bại? Bán Thần?" Hứa Thâm đang tiêu hóa lời nói của Mai Phù. Thông qua cảm giác của thân thể, hắn cũng tin tưởng rằng đúng là mình đang nắm giữ quái vật này, mặc nó ở trên người.
Nói cách khác, hiện tại hắn đã tương đương với Bán Thần rồi, không phải là tinh thần lực đơn thuần, mà là thân thể lực lượng của Bán Thần hàng thật giá thật!
Thông qua cảm nhận đến từ bình chứa Bán Thần này, Hứa Thâm chợt phát hiện các phương diện của bản thân đều nhận được gia tăng thật lớn, có thể xuyên thấu sương mù màu đen, đạt tới khoảng cách tầm nhìn cực kỳ xa xôi, cũng có thể cảm nhận được nhịp đập của đại địa, thậm chí dựa vào xúc cảm của thân thể này, hắn có thể cảm ứng được hết thảy những động tĩnh xung quanh, kể cả một chút gió thổi cỏ lay trong phạm vi ngàn dặm.
Phạm vi này bao la đến không sao tin nổi, cũng tỉ mỉ, chi tiết đến không sao tin nổi.
Đồng thời, Hứa Thâm cũng có thể cảm nhận được, dường như sương mù màu đen chung quanh giống như một thứ dịch dinh dưỡng nào đó, đang làm dịu thân thể của chính mình, liên tục không ngừng.
Hắn có cảm giác như bản thân đang được ngâm mình trong suối nước nóng, cực kỳ hưởng thụ.
Khó trách lúc trước con quái vật này chỉ xuất hiện bên trong sương mù màu đen.
Hứa Thâm thầm suy đoán rằng, có khả năng thứ này chính là nguyên nhân khiến cho những con đại khư khác bị buộc phải rời khỏi nơi đây. Chẳng qua thứ này đã bị sương mù màu đen hạn chế, tốc độ tiến lên không quá nhanh, mới khiến nó đi suốt mười năm, vẫn không thể lan tràn đến đất liền.
"Cái gì là bình chứa chuẩn hoàn mỹ?" Hứa Thâm nhìn về phía Mai Phù, không nhịn được lập tức dò hỏi.
Mai Phù mỉm cười nói: "Đó là thứ mà chúng Thần chế tạo ra, dùng để dung nạp Thần tính dơ bẩn của bọn họ, dùng nó để đạt tới vĩnh sinh chân chính, và không gì không làm được, nhưng đáng tiếc, chúng nó cũng không đủ hoàn mỹ."
Hứa Thâm giật mình, nó là bình chứa do chúng Thần chế tạo ra ư?
"Chẳng lẽ Thần không phải vĩnh sinh và không gì không làm được?" Hứa Thâm không nhịn được lại mở miệng hỏi.
Bởi vì ở trong ấn tượng của hắn và trong vô số những câu chuyện xưa của nhân loại, Thần linh đều là như thế.
Mai Phù nở nụ cười: "Đương nhiên là không phải, nếu Thần có thể không gì không làm được, vậy nghĩa là Thần có thể tái sáng tạo nên một vị Thần, thậm chí là vô số Thần, sáng tạo nên quốc gia của Thần... Nếu vô số Thần đều có thể sáng tạo ra bất cứ thứ gì mà bọn họ tưởng tượng ra, chẳng phải thế giới này đã sớm lộn xộn cả rồi? Bởi vậy không gì không làm được chỉ là một mệnh đề mâu thuẫn mà thôi."
Hứa Thâm có cảm giác hắn chỉ có thể miễn cưỡng hiểu được ý tứ của cô ấy.
Nghĩa là Thần không thể sáng tạo nên Thần, hơn nữa ở trong biển khư có nghĩa trang của Thần, hiển nhiên Thần cũng sẽ chết.
"Cô có tham dự chế tạo không?" Bỗng nhiên Hứa Thâm nhìn về phía Mai Phù.
"Cậu đoán xem?" Mai Phù chớp chớp mắt, chợt cười khẽ nhìn về phía hắn.
Hứa Thâm suy nghĩ một lát rồi cười nói: "Tôi cảm thấy là không."
Mai Phù hé miệng cười: "Sao cậu biết được?"
"Đó là một chuyện thực vô vị, khẳng định là cô sẽ không vô vị như vậy." Hứa Thâm nói.
Mai Phù khẽ bĩu môi, có vẻ như tâm sự bị vạch trần khiến cô ấy có chút không vui, bên cạnh đó lại lộ ra vẻ mừng thầm, nói: "Đúng vậy, loại chuyện này rất nhàm chán, nhưng nguyên nhân khiến tôi không tham gia, không chỉ bởi vì làm loại chuyện này rất nhàm chán, phần nhiều hơn vì... tôi biết bọn họ sẽ thất bại mà thôi."
"Hả?" Hứa Thâm cảm thấy khá là hứng thú với loại nguyên nhân này, hắn lập tức lộ ra vẻ mặt nguyện ý lắng nghe.
Mai Phù cũng không thừa nước đục thả câu, hiện giờ Hứa Thâm đã có tư cách biết được rất nhiều bí mật vượt quá cấp độ quân vương rồi, cô nói: "Mục tiêu của bọn họ là chế tạo nên bình chứa hoàn mỹ, nhưng bản thân bình chứa hoàn mỹ vốn không có khả năng xuất hiện trên đời này. Bọn họ vốn không biết rằng, từ chuẩn hoàn mỹ đi đến một bước hoàn mỹ kia khó khăn đến mức nào, đó là chuyện không có khả năng hoàn thành."
Cô nhìn vẻ nghi hoặc trong đáy mắt Hứa Thâm, lại nhẹ giọng nói: "Bởi vì trên lý thuyết, bản thân bình chứa hoàn mỹ vốn là thứ không thể chế tạo nên. Nó cũng tương đương với chuyện cậu phải đi qua 99 bậc thang mới có thể bước đến bậc 100, nhưng phía trước không có 99 bậc thang, mà bản thân cậu cũng không có công cụ và lực lượng nào khác, làm sao có thể đạt tới được?"
Hứa Thâm cũng không biết bình chứa hoàn mỹ là loại khái niệm gì, nhưng theo như lời Mai Phù nói, nếu bình chứa hoàn mỹ là vĩnh sinh bất tử và không gì không làm được thì nó đúng là tồn tại vô cùng khoa trương rồi.
Và theo lẽ thường, tồn tại như vậy cũng chỉ tồn tại trong ảo tưởng mà thôi.
"Thì ra là thế."
Bỗng nhiên trong đầu Hứa Thâm hiện ra một chút hình ảnh không thể nói rõ, những hình ảnh kia rất mơ hồ lại vô cùng lâu đời, bên trong là từng bóng người cao lớn khó có thể miêu tả rõ bằng lời, bọn họ có những tư thế khác nhau, hoặc xấu xí, hoặc dữ tợn, hoặc đẹp đẽ. Nhóm này tụ tập cùng một chỗ, muốn hoàn thành một lần kế hoạch long trọng, hi vọng có thể mượn kế hoạch này để siêu thoát.