Ánh mắt Hứa Thâm có chút rung động, tựa như bên tai hắn vừa truyền đến từng âm thanh nhẹ giọng thầm thì, nhưng những tiếng thầm thì này vô cùng mơ hồ lại cực kỳ hỗn loạn, rối ren.
Hứa Thâm lắc lắc đầu, chợt phát hiện những âm thanh kia cũng không biến mất, ngược lại nó càng ngày ngày trở nên rõ ràng hơn.
Dường như hắn cảm nhận được điều gì, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
Tầm mắt hắn xuyên thấu sương mù màu đen, xuyên thấu Khư giới và hiện thực, nhìn thấy một thế giới giống như ảo ảnh xuất hiện bên trên thế giới.
Nơi đó là biển khư.
Mà ở bên trong biển khư kia, có vô số đại khư đang du đãng, như huyễn ảnh mơ hồ. Lướt qua những con đại khư đang du đãng kia, đến phía dưới cùng, có một khu nghĩa trang như thế đang lơ lửng ngay trên bầu trời đại lục.
Bên trong nghĩa địa ấy là từng bóng dáng với những tư thế khác nhau.
Tất cả bọn họ đều đang duy trì tư thế lặng im, một mực không nhúc nhích, như đã chìm vào giấc ngủ say, hoặc là tử vong rồi.
Hứa Thâm kinh ngạc nhìn chăm chú vào bọn họ, lại hồn nhiên không chú ý tới đôi mắt của mình đã biến thành một màu đen như mực thuần túy, giống hệt hắc động vực sâu.
Qua hồi lâu sau, cảnh tượng mơ hồ kia mới dần dần tiêu tán. Đôi mắt Hứa Thâm cũng khôi phục lại bình thường, ánh mắt hắn đầy vẻ mê mang.
Thật nhiều tin tức vốn không thể nói rõ thành lời chợt xuất hiện trong đầu, cùng với những âm thanh kia đều đang nói cho hắn biết rằng, cần phải tiến đến nghĩa trang nọ, gọi tỉnh đám người kia.
Loại cảm giác này gần như là một loại bản năng.
Giống như là đói khát.
Hoặc là một nỗi nhớ nhưng mãnh liệt nào đó.
Khiến cho Hứa Thâm khó có thể kiềm chế và từ chối được.
Vào giờ khắc này, bỗng nhiên hắn hiểu được một điều gì đó.
Vì sao hai mắt của hắn lại khác người đến thế?
Có lẽ đôi mắt mà hắn có được kia, chỉ tồn tại vì duy nhất một khoảnh khắc nào đó thôi.
Mà hiện giờ, dưới ảnh hưởng của thứ bình chứa tàn thứ phẩm này, dường như một thứ gì đó ẩn sâu bên trong cơ thể hắn đã thức tỉnh, hoặc là một thứ gì đó đã cảm nhận được hắn rồi, và đang không ngừng kêu gọi, triệu hoán hắn.
Chờ đến thời điểm Hứa Thâm lấy lại tinh thần, hắn lập tức nhìn về phía Mai Phù, lại bắt gặp vẻ kinh ngạc lộ ra trong ánh mắt cô ấy.
Mai Phù đang dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc chăm chú nhìn vào hắn: "Cậu thật sự có thể nhìn thấy tôi sao?"
"Đúng." Hứa Thâm có chút không biết nên nói gì.
Chuyện đã đi tới hiện giờ, đương nhiên hắn cũng không cần thiết phải ngụy trang thêm nữa, nhưng đương nhiên, hắn làm như vậy cũng không có nghĩa là bản thân hắn đã đủ mạnh mẽ đến mức có thể chiến thắng được Mai Phù, chỉ là hắn đã không thèm để ý đến kết quả cuối cùng sau khi sự thật này bị vạch trần rồi…
Huống chi không phải vừa nãy hai người bọn họ còn đang nói chuyện trực tiếp với nhau sao?
Ánh mắt Mai Phù trở nên ngưng trọng, còn mang theo một tia phức tạp. Cô ấy lại hỏi: "Tôi muốn nói là, cậu có thể nhìn thấy tôi … chân chính sao?"
Nói như vậy mới hợp lý... vẻ mặt Hứa Thâm vô cùng bình thản.
Hắn biết Mai Phù vẫn luôn ôm trong lòng nỗi băn khoăn, và bản thân cảm thấy rằng mình cần phải nói cho cô ấy hiểu được rằng, hắn thật sự có thể nhìn thấy —— hình dáng của cô.
"Đương nhiên." Hứa Thâm trả lời.
Ánh mắt Mai Phù chớp động không ngừng, có chút không tự tin nói: "Vậy cậu nói xem, tôi có dáng vẻ như thế nào?"
"Dáng vẻ thực đáng yêu." Hứa Thâm cười nói, ý cười này thực sự phát ra từ nội tâm.
Mai Phù hừ một tiếng, tức giận nói: "Không phải tính từ hình dung như vậy, tôi muốn nghe miêu tả chính xác."
Hứa Thâm bất đắc dĩ, nói: "Miêu tả chính xác thì phức tạp quá. Nói chung là tôi cảm thấy rất đáng yêu."
Ánh mắt Mai Phù thoáng ngưng lại, tựa như cô ấy vẫn không thể tin được chuyện Hứa Thâm thật sự có thể nhìn thấy toàn bộ hình dáng của mình.
Hắn thật sự không sợ hãi sao?
"Cậu vốn không phải là Thần, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chân chính của tôi lại không cảm thấy khủng bố sao?" Mai Phù chăm chú nhìn vào Hứa Thâm, không nhịn được lại hỏi.
Phải biết rằng, nếu Hứa Thâm nói thật, nếu hắn có thể chân chính nhìn thấy, thì ngay từ đầu khi hai người gặp mặt, hắn đã có thể nhìn thấy cô rồi, mà khi đó Hứa Thâm vẫn chỉ là một tồn tại vô cùng nhỏ yếu thôi.
Hắn thực sự không sợ hãi sao?
Hứa Thâm cảm thấy lời nói của Mai Phù thực sự làm người ta khó hiểu, hắn lộ vẻ mặt nghi hoặc không lên tiếng.
Mai Phù giải thích: "Dáng vẻ của Thần khó có thể miêu tả được, bởi vì nó vốn tùy tâm biến hóa, hình thái không có bất cứ hạn chế, khuôn mẫu nào cả, bởi vậy bọn họ có thể chuyển thành bất cứ dáng vẻ gì, cũng có thể là dáng vẻ vượt quá những gì sinh mệnh nhỏ yếu bình thường có thể hiểu được. Cậu có hiểu được ý của tôi không?"
Hứa Thâm không khỏi cười cười, quả nhiên đạo lý vứt bỏ chính mình mà hắn từng tìm hiểu được lúc trước là chính xác.
"Tùy tâm mà động sao? Nói như vậy, quả nhiên nội tâm của cô thực sự đáng yêu." Hứa Thâm cười nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mai Phù lập tức ửng đỏ, cô lườm Hứa Thâm một cái, lại hỏi: "Ngoại trừ cách hình dung này, cậu không còn từ gì khác sao?"
Hứa Thâm suy nghĩ một chút, lại nói: "Thông minh có được tính không?"
Tựa như Mai Phù đã bị Hứa Thâm đánh bại rồi. Thông minh vốn nói về chỉ số IQ, mà chỉ số IQ của Thần còn có thể nghi ngờ được sao?
Nhưng Mai Phù lại không biết, ở trong thế giới của nhân loại, thông minh cũng có thể là một loại tính từ hình dung.
"Được rồi, coi như cậu có biết." Mai Phù khẽ bĩu môi, không có ý định tiếp tục rối rắm cùng Hứa Thâm trên phương diện này nữa, dù sao bọn họ đã mặt đối mặt tiến hành kết nối với nhau, Hứa Thâm cũng bước nửa bàn chân vào thế giới của cô rồi.
"Hóa ra cậu đã sớm có thể nhìn thấy tôi rồi, cứ một mực giả bộ." Mai Phù hừ nhẹ một tiếng, nói.
Lúc ban đầu, là cô ấy đã nhàn rỗi đến nhàm chán, không ngừng lang thang giữa thế gian, liên tục xuyên qua khắp nơi, không mục đích, chỉ là chúng Thần đều đã yên lặng, gần như không có bao nhiêu tồn tại đủ khả năng nhìn thấy cô.
Nhưng ngay tại thời điểm Mai Phù trùng hợp đi ngang qua nơi Hứa Thâm ở, cô ấy lại ngoài ý muốn có cảm giác bản thân đang bị người ta chăm chú nhìn vào.
Sau đó, cô ấy bắt đầu đi theo Hứa Thâm, một mực quan sát và thử nghiệm hắn.
Một sinh mệnh nhỏ yếu như vậy, làm sao có thể nhìn thấy cô được?