Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 1112 - Chương 1112: Chìa Khóa!

Chương 1112: Chìa Khóa!
Chương 1112: Chìa Khóa!

Sau này, cô mơ hồ cảm nhận được, đúng là Hứa Thâm có thể nhìn thấy mình.

Dù nhóc con này che giấu khá giỏi, giả vờ có bài có bản, nhưng khả năng quan sát của cô càng nhạy bén hơn.

Chính điều này đã làm cho cô sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt đối với hắn.

Hắn khác những con khư kia.

Tuy cô cũng có thể nhìn thấy những thứ mà mình ăn, nhưng cô có thể nhìn thấy chúng nó là bởi vì bản thân và chúng nó ở cùng một tầng, ăn có thể ăn no, còn vô cùng thoải mái, nhưng Hứa Thâm thật sự quá yếu ớt, hắn vốn không ở cùng một tầng với cô.

Cô chỉ muốn biết, vì sao đối phương có thể nhìn thấy mình, cũng vì quá mức nhàn rỗi, cuối cùng cô quyết định đi theo bên người Hứa Thâm, một mực làm bạn với hắn, làm bạn với hắn...

Trong khoảng thời gian này, một chút suy nghĩ của cô cũng từ từ mò đơn thuần chậm rãi chuyển biến…

Cả chặng đường dài, được chứng kiến sinh mệnh nhỏ yếu này trưởng thành, chẳng hiểu vì sao từ trên người Hứa Thâm, cô lại tìm được thứ tương tự với bản thân mình.

Đó chính là cảm giác cô độc.

Cô đã đi lang thang lâu lắm, lâu lắm rồi, nhưng không có bất cứ sinh mệnh gì có thể nhìn thấy cô. Hơn nữa, nếu cô lựa chọn buông xuống, thì ở thời điểm những sinh mệnh kia nhìn thấy cô, chúng đều sợ tới mức tan vỡ, điên cuồng.

Mà Hứa Thâm chẳng những có thể nhìn thấy cô, còn không bị dọa sợ… Chuyện này thật thú vị.

Hiện giờ, Mai Phù mới hiểu được vì sao Hứa Thâm có thể nhìn thấy mình.

Chỉ là … đến thời điểm hiện tại cô đã không thèm để ý đến nguyên nhân tò mò ban đầu rồi.

Nghe được lời nói của Mai Phù, vẻ mặt Hứa Thâm thoáng hiện một chút khó xử, hắn cười ngượng ngập nói: "Tại ban đầu chúng ta không quen, tôi đã nghĩ rằng cô cũng giống những con khư kia, sẽ ăn luôn người nhìn thấy cô."

Mai Phù khẽ bĩu môi, không cần phải nói cô cũng có thể hiểu hết và lý giải được suy nghĩ của Hứa Thâm, hai người bọn họ đã làm bạn quá lâu rồi, có rất nhiều thứ đều không phải nói ra thành lời.

"Có phải vừa rồi cậu đã nhìn thấy thứ gì đó hay không?" Mai Phù ngồi trên mũi bình chứa tàn thứ phẩm đang được Hứa Thâm mặc lên người, vươn tay ôm lấy đôi chân trắng nõn, nghiêng đầu dò hỏi.

Hứa Thâm lập tức nghĩ đến cảnh tượng biển khư vừa hiện lên trước mắt mình, trong lòng không khỏi run sợ, hắn khẽ gật đầu. Với Mai Phù, hắn không có bất cứ điều gì phải giấu giếm cả, lập tức nói ra: "Có vẻ như chúng Thần đã chết đi."

"Nói như vậy, dường như cậu chính là chìa khóa do bọn họ để lại. Bọn họ lo lắng bản thân sẽ mất đi phương hướng, mà cậu chính là sợi dây để bọn họ tìm được đường về." Mai Phù nói.

Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, suy nghĩ trong lòng xoay chuyển không ngừng, nói: "Cô đang nói về đôi mắt của tôi sao?"

"Đúng vậy." Mai Phù gật đầu: "Ý chí của Chư Thần sẽ được lưu giữ, bảo tồn trong khoảng thời gian cực kỳ lâu dài, nhưng thân thể của Thần lại khó có thể chịu đựng được. Nó sẽ hư thối, tiêu vong, suy yếu, hoại tử trước một bước! Bởi vậy, chúng Thần mới muốn tạo ra bình chứa càng tốt hơn, để chịu tải Thần tính của mình, để sống càng lâu hơn bình chứa ban đầu. Ban đầu bọn họ cũng chỉ có ý tưởng như vậy mà thôi, nhưng về sau, chúng Thần cảm thấy rằng, kể cả khi Thần tính có thể duy trì càng lâu hơn, thì chung quy lại, cũng có một ngày nó sẽ suy vong, bởi vậy bọn họ mới nghĩ tới bình chứa hoàn mỹ theo ý nghĩa chân chính của nó."

"Đó chính là khiến cho bình chứa vừa có thể làm dịu Thần tính, vừa có thể tồn tại vĩnh cửu không hư hỏng, làm như vậy Thần tính có thể mãi mãi được bổ sung dinh dưỡng, đạt tới vĩnh sinh chân chính!"

"Vì thế, nhóm bọn họ bắt đầu thực hiện kế hoạch chế tạo bình chứa hoàn mỹ."

"Và trong lúc chờ đợi kế hoạch thành hình, bọn họ lựa chọn phương thức chìm vào giấc ngủ say, dùng trạng thái này để giảm bớt quá trình ăn mòn, mà cậu chính là chìa khóa kêu gọi bọn họ tỉnh lại." Mai Phù nói.

Hứa Thâm đã sớm cảm thấy vô cùng nghi hoặc với đôi mắt của mình rồi, lúc này nghe được lời giải thích của cô ấy, lập tức cảm giác hết thảy đều hợp lý hơn. Nhưng sau đó, hắn lại không nhịn được mở miệng hỏi: "Làm thế nào mà cô biết được hết thảy những chuyện này?"

"Bởi vì tôi đã từng được nghe kế hoạch của bọn họ, thậm chí tôi còn đi tìm nơi bọn họ ngủ say, nhưng không tìm được, có lẽ chỉ một mình cậu mới có thể nhìn thấy, có thể tìm được nó thôi." Mai Phù nói.

Hứa Thâm có chút đăm chiêu, nghĩa là hai mắt của hắn tồn tại với mục đích nhìn thấy chúng Thần, sau đó gọi bọn họ tỉnh lại sao?

"Chúng Thần đã ngủ say rất nhiều năm rồi, nhưng tuổi của tôi..."

"Nói ánh mắt của cậu chính là chìa khóa còn chưa được chính xác lắm. Nói chính xác hơn, chìa khóa kia chính là toàn bộ cảm nhận của cậu, bao gồm cả thính giác. Cậu có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của tôi, đây là lực lượng của chìa khóa. Mà có khả năng ở trong quãng thời gian dài đằng đẵng kia, loại lực lượng này đã lăn lộn qua tay vài đời chủ nhân rồi, hoặc là nói, dưới sự an bài của vận mệnh, loại lực lượng này sẽ xuất hiện tại một địa điểm thích hợp, sau đó buông xuống trên người một sinh mệnh thể thích hợp." Mai Phù nhẹ giọng nói: "Sau đó, sinh mệnh thể thích hợp kia sẽ mang theo chìa khóa như vậy, đi hoàn thành trọng trách của chúng Thần, gọi tỉnh bọn họ."

"Vận mệnh an bài sao..." Hứa Thâm có chút giật mình.

Vận mệnh vốn là thứ khó có thể cân nhắc được. Nếu nói thời gian còn có thể miễn cưỡng lý giải và ứng phó thì vận mệnh chính là một vòng lốc xoáy, khi đã rơi vào là không thể trốn thoát được.

Đến tận bây giờ, Hứa Thâm vẫn không thể chạm đến loại lực lượng này, nhưng trong chiến đấu cùng Mạt Di La, chẳng những hắn đã lý giải được thời gian, còn có thể cảm nhận được sự đáng sợ của vận mệnh.

Mạt Di La kia giống như con thú cưng một mực bị vận mệnh đùa bỡn trong tay.

Rõ ràng trong tay cô ta nắm giữ một loại lực lượng khủng bố đủ khả năng trợ giúp bản thân leo lên vị trí đệ nhất quân vương, nhưng tới cuối cùng, lại bị hắn bóp chết ngay từ thời điểm bắt đầu manh nha quật khởi.

Đổi lại là bất cứ một vị quân vương nào khác, phỏng chừng bọn họ đều không thể ứng phó được loại lực lượng khủng bố có thể vượt qua quá khứ, bóp méo quá khứ này.

Nhưng quá khứ thật sự có thể bị bóp méo sao?

Bình Luận (0)
Comment