Có lẽ vận mệnh vốn luôn đứng phía cuối dòng sông thời gian, với tư thế của một người xem đã chứng kiến hết thảy những vở kịch kia rồi, và sau khi vở kịch hạ màn, bọn họ vẫn có thể tiến hành xem lại thêm một lần nữa, bởi vậy mới rõ mọi chuyện như trong lòng bàn tay.
Mà hiển nhiên chúng Thần lại có khả năng thao túng vận mệnh.
Nhóm bọn họ thông qua thứ lực lượng nào đó để bố trí, khiến cho chiếc chìa khóa kia lựa chọn hắn, là bởi vì đã tính trước hắn có thể đi đến một bước này sao?
Hứa Thâm không thể đoán được.
Đúng là đến thời điểm hiện tại, hắn đã được xem như tồn tại vô đối trong hàng ngũ quân vương, nhưng tới khi chạm đến cấp độ Thần, lại có thể cảm nhận được bản thân nhỏ yếu và mỏng manh giống như một chiếc thuyền lá nhỏ lênh đênh trên biển rộng.
"Cho nên, chuyện tiếp theo mà tôi phải làm chính là đi biển khư, đánh thức toàn bộ bọn họ dậy?" Hứa Thâm nhìn về phía Mai Phù: "Nhưng nếu tôi từ chối, mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào?"
Mai Phù cười cười: "Tôi cũng không biết, nhưng hẳn là chiếc chìa khóa kia không chỉ có tác dụng đơn giản là cho phép cậu nhìn thấy bọn họ thôi đâu, nó còn có thể truyền lại cho cậu một bài học nào đó, rồi thông qua đó, thúc đẩy cậu nhanh chóng đi hoàn thành số mệnh mà bọn họ đã khóa bên trong chiếc chìa khóa kia..."
Nói đến đây, Mai Phù chợt tạm dừng một chút, lại đưa ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Hứa Thâm: "Nhưng nếu cậu muốn từ chối, cũng chẳng sao hết, có tôi ở đây, sẽ không có bất cứ điều gì đủ khả năng xúc phạm đến cậu."
Lời nói rất nhẹ nhàng, nhưng vô cùng nghiêm túc.
Hứa Thâm hiểu được những lời cô ấy nói chính là thật sự, nhưng trọng lượng của lời nói này lại vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Lại nói, kế hoạch mà chúng Thần ấp ủ từ lâu vốn là điều mà không một ai có thể hiểu hết tường tận được, thậm chí … rất có thể bên trong quá trình này, bọn họ còn chôn giấu một loại thủ đoạn lật bàn nào đó, bởi vậy nếu vi phạm sứ mệnh kia, chẳng khác nào đã trực tiếp chống lại chúng Thần rồi?
Nhưng Mai Phù vẫn lựa chọn đứng bên phía hắn.
Rõ ràng cô cũng là một thành viên trong nhóm bọn họ mà, vì sao phải mạo hiểm đứng bên phía tôi?
Sau khi Hứa Thâm im lặng thật lâu, hắn mới chậm rãi nói, và dường như tại khoảnh khắc này, mọi ngôn từ mang hàm ý cảm tạ đều đồng nghĩa với khinh nhờn: "Tôi muốn thử xem, đi đánh thức bọn họ tỉnh lại, nhưng trước đó, tôi muốn chân chính thành Thần."
Mai Phù chăm chú nhìn vào hắn: "Đây thực sự là suy nghĩ của cậu sao?"
Hứa Thâm hiểu được ý tứ của cô ấy, và không thể không nói Mai Phù rất thông minh.
Từ trong lời nói của cô ấy, có thể nhận ra rằng, tuy Mai Phù có biết được một chút về kế hoạch của chúng Thần, nhưng khẳng định là không nhiều lắm.
Có vẻ như cô ấy chỉ căn cứ vào phỏng đoán của mình để mường tượng nên câu chuyện về chiếc chìa khóa kia thôi, nhưng dựa vào đó, cô ấy lại có thể đoán được chiếc chìa khóa kia sẽ mang đến một chút ảnh hưởng gì đó cho hắn.
Ví dụ như loại cảm giác đói khát và ước vọng mãnh liệt này chẳng hạn.
Nó giống như bản năng, như thế từ tận đáy lòng hắn, như thế trời sinh hắn đã cho rằng, mình nên đi đến đó rồi.
Thứ này đã xâm nhiễm vào trong tư tưởng của hắn rồi, nhưng bản thân hắn lại rất khó phát hiện ra sự biến hóa bên trong tư tưởng của chính mình.
Hứa Thâm làm ra quyết định như vậy, không phải vì hắn đã bị ảnh hưởng bởi thứ xúc động kỳ dị nọ, chỉ đơn giản là… hắn không muốn đè lên lưng Mai Phù quá nhiều gánh nặng mà thôi.
Chúng Thần làm ra kế hoạch vĩ đại như thế, ấp ủ qua năm tháng dài lâu nhường này, thật khó để tin tưởng rằng bọn họ không hề cân nhắc đến tính an toàn của 'Chiếc chìa khóa'.
Nếu chiếc chìa khóa kia phản bội, chúng Thần sẽ trầm luân? Sẽ rơi vào trạng thái vạn kiếp bất phục? Chỉ đơn giản là vậy thôi sao?
Hứa Thâm cảm thấy tình huống này khó có thể xảy ra được.
Bởi vậy khả năng cao là trong chuyện này sẽ có thủ đoạn lật bàn, thậm chí đến một khoảng thời gian nhất định, bản thân chiếc chìa khóa sẽ bộc phát ra một thứ lực lượng nào đó, trực tiếp đánh thức chúng Thần đang chìm vào giấc ngủ say, mượn đó để đánh vỡ một dạng gông cùm xiềng xích nào đó.
Đương nhiên đây chỉ là Hứa Thâm tưởng tượng mà thôi, nhưng hắn có thể tưởng tượng đến điểm này, đã đủ để nói lên một vấn đề rồi.
Đó là chúng Thần cũng có thể nghĩ đến.
Một khi đã như vậy, không bằng hắn cứ dứt khoát làm tốt chuẩn bị vẹn toàn cho chuyện này trước, rồi đi đối mặt với nó thì hơn.
Việc đã đến nước này, Hứa Thâm không còn nghĩ đến chuyện xử lý chiếc chìa khóa ấy nữa, bởi vì nếu có thể, hắn cũng muốn nhập cục, ngồi trên sới bài kia!
Dù hắn không có nhiều hứng thú với bình chứa hoàn mỹ, nhưng lại không muốn bản thân mình bị người ta lợi dụng xong rồi tùy ý vứt bỏ, hoặc là sau khi chúng Thần bị đánh thức, bọn họ lật tay một cái dùng luôn chính hắn làm bữa sáng đầu tiên sau khi mình tỉnh dậy.
"Mặc kệ cậu đưa ra quyết định như thế nào, tôi đều sẽ đi theo." Mai Phù đã nhìn ra suy nghĩ trong đầu Hứa Thâm, cô ấy nhẹ giọng nói: "Cậu không cần phải lo lắng cho tôi đâu, chúng Thần không uy hiếp được tôi."
Hứa Thâm có chút kinh ngạc nhìn về phía, dường như hắn vẫn xem nhẹ cô ấy rồi.
Đến tột cùng cô ấy có cấp bậc gì?
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Hứa Thâm, Mai Phù khẽ thè đầu lưỡi, cười nói: "Cậu đoán thử xem."
Hứa Thâm cười khổ, hai người bọn họ quá mức ăn ý, khiến cho người đối diện có thể thông qua một ánh mắt mà biết được rất nhiều ý tưởng vừa nảy sinh trong đầu đối phương, thậm chí còn không cần dùng ngôn ngữ trao đổi.
Siêu việt Thần sao?
Hứa Thâm chưa từng nghe ai nói tới phía trên Thần còn có tồn tại khác nữa. Nhưng căn cứ vào Thần Hai Mặt hắn từng nhìn thấy lúc trước, cùng với vị Thần ở bên trong hang động hư thối, Hứa Thâm chợt mơ hồ đoán được giữa các vị Thần cũng có chênh lệch.
Tương tự như quân vương vậy.
Rất có khả năng Mai Phù chính là một dạng tồn tại cực kỳ nổi bật trong chúng Thần.
"Nếu có thể tìm được bình chứa chuẩn hoàn mỹ, không phải tôi có thể trực tiếp trở thành Thần sao?" Hứa Thâm hỏi Mai Phù.