Năng lực này cho phép ông ta có thể phục chế bất cứ loại năng lực gì, bởi vậy ông ta cũng có thể phục chế được năng lực của Linh Chủ.
Chỉ là sau khi ông ta phục chế năng lực của Linh Chủ, lại thi triển ra ngoài, cả ông ta lẫn Linh Chủ đều tương đương với người không có năng lực, mà phương diện cường thế nhất của Linh Chủ lại được biểu hiện trên bí thuật cận chiến của bản thân đối phương. Bởi vậy dù Vạn Chủ có thể phục chế được năng lực của Linh Chủ, nhưng ông ta vẫn không phải đối thủ của Linh Chủ.
Hứa Thâm thầm suy đoán, hẳn là Vạn Chủ còn một kiện khư binh cấp truyền thuyết có thể chứa đựng năng lực nữa. Chỉ khi trong tay ông ta có một món bảo vật như vậy, lại phối hợp với năng lực của chính ông ta, mới làm cho người ta hiểu lầm rằng ông ta sở hữu hơn vạn loại năng lực.
"Nhưng mà..." Trong đôi mắt Hứa Thâm lóe lên hào quang.
Không thể không nói, sau khi hấp thu thật nhiều năng lực, mà lực lượng hắn lại không phải là chồng chất tuyến tính, cuối cùng nó cũng sinh ra chất biến.
Có thể tưởng tượng quá trình này đã diễn ra như sau: năng lực một vị lữ khách trong đó là suy tưởng, có thể cấu trúc nên thứ mà bản thân suy tưởng. Còn năng lực của một vị lữ khách khác là kính tượng.
Sau khi sử dụng những năng lực này chất chồng cùng một chỗ, chúng chợt sinh ra hiệu quả không sao tin nổi.
Hứa Thâm thầm phán đoán, có vẻ như đây chính là năng lực của Dục Chủ lúc trước.
Hẳn là Vạn Chủ đã thông qua năng lực phục chế của mình, phục chế lại năng lực cấu tạo của Dục Chủ.
Sau đó, kết hợp giữa năng lực suy tưởng và cấu tạo, lại cộng thêm phục chế là có thể vô hạn chất chồng hệt như búp bê Matryoshka [1]!
[1]: Búp bê Matryoska hay búp bê Nga hay búp bê Babushka là một loại búp bê đặc trưng của Nga. Thật ra đó là một bộ gồm những búp bê rỗng ruột có kích thước từ lớn đến nhỏ.
Kể từ đó, hắn không cần phải đi tìm kiếm những quân vương khác nữa, mà vẫn có thể phục chế toàn bộ những dạng năng lực mà bản thân đã từng nhìn thấy ra!
Rất nhanh sau đó, trong nhóm lữ khách bên ngoài, từng bóng dáng với gương mặt mơ hồ đang dùng một tốc độ kinh người mà gia tăng số lượng.
Thậm chí Hứa Thâm còn có thể tự mình suy tưởng và sáng tạo không cần phải có cơ sở từ trước!
Bởi vì ta suy nghĩ cho nên ta được.
Bởi vì ta suy nghĩ cho nên ta có.
Hứa Thâm cảm giác… rốt cuộc hắn đã đụng đến ngưỡng cửa của Thần rồi.
Thần nói có ánh sáng, vì thế có ánh sáng.
Thần muốn chế tạo sinh mệnh, vì thế trên đời đã có sinh mệnh.
Ở thời điểm nhóm lữ khách gia tăng đến một con số nhất định, Hứa Thâm có cảm giác thân thể của hắn đang nhanh chóng lột xác.
Trong bóng đêm kia, khu vực mà vô số lữ khách đang tụ tập vây quanh nọ, nhìn giống hệt một viên nhãn cầu, một con ngươi!
Ở vị trí trung tâm của con ngươi ấy là một thiếu niên đang cầm cây nến trên tay.
Như phần trung tâm của mắt [2] đang chăm chú nhìn vào hắc ám.
[2]: nguyên văn 眸心- mâu tâm.
Dần dần, thân thể Hứa Thâm cũng bắt đầu biến hóa theo.
Lực lượng mênh mông không ngừng được chế tạo ra, tràn ngập bên trong thân thể hắn.
Cả ba người Hắc Tuyết, Hải Tước và Linh Lục đều bị thân thể Hứa Thâm bài xích ra ngoài, ngã xuống dưới.
Sau đó, cả ba đều nhìn thấy một màn kinh người.
Ban đầu, Hứa Thâm vẫn còn duy trì hình người, nhưng thân thể nọ nhanh chóng lại vỡ ra.
Không, nói chính xác hơn là huyết nhục trong cơ thể hắn liên tục bành trướng, không ngừng tăng thêm, lại phục chế ra càng nhiều huyết nhục.
Những phần huyết nhục này hoàn toàn vây quanh thân thể Hứa Thâm, sau đó lại dần dần hình thành một cái hình cầu.
Ở trung tâm hình cầu nọ lại mơ hồ hiện ra bóng dáng của một người đang đứng thẳng. Mà bóng người đứng thẳng này xuất hiện tại trung tâm hình cầu kia, lại giống hệt như con ngươi dựng đứng.
Cùng lúc đó, một loại khí tức khủng bố khó có thể hình dung đang dần dần xuất hiện, và từ bên trong con mắt tròn xoe trước mặt, nhanh chóng lan tràn ra ngoài.
Đã không ít lần đi theo Hứa Thâm ra vào loại hiểm địa, bởi vậy ngay khi nhìn thấy khung cảnh này, ba người Hải Tước, Hắc Tuyết lập tức ý thức được, khí tức này vốn thuộc về Thần!
Cũng có nghĩa là trước mắt, Hứa Thâm đang trong quá trình lột xác thành Thần!
Quá trình này biến hóa cực nhanh, nhưng kỳ thực cũng rất lâu dài, vô số chi tiết cùng biến hóa làm người ta quên mất thời gian đang trôi qua.
Sau khi hết thảy những biến hóa kia đều yên ổn xuống, một đôi mắt cực lớn đang lơ lửng giữa không trung.
Có thể thấp thoáng nhận ra hình người mơ hồ xuất hiện tại vị trí của con ngươi trong trung tâm đôi mắt ấy, vẫn còn mang theo dáng người lúc trước của Hứa Thâm.
"Đây là... Thần?" Một loại chấn động nào đó, giống như ngôn ngữ, lại giống như lực lượng của âm thanh xuất hiện ngay giữa hư không, trực tiếp truyền lại ý tứ này.
Đôi mắt kia chuyển động, nhìn về phía bên cạnh.
Hứa Thâm trông thấy Mai Phù, cô ấy vẫn tinh xảo đáng yêu như cũ.
Mà lúc này, Mai Phù cũng đang chăm chú nhìn vào hắn, trên mặt lộ ra vẻ hơi thẹn thùng và khẩn trương, tựa như cô ấy đang sợ hãi một điều gì đó.
Giờ khắc này, trong hình dạng hiện tại, cảm nhận của Hứa Thâm về thế giới đã trở nên sâu sắc hơn, thâm thúy hơn lúc còn ở bên trong bình chứa tàn thứ phẩm.
Ngoại trừ bốn tầng Khư giới, hắn còn có thể rõ ràng nhìn thấy lằn ranh ngăn cách với biển khư đang lơ lửng ngay giữa hư không.
Nó giống như một bờ biển đậm màu, đang lơ lửng trong hư không, tiếp giáp với thế giới này, mà hắn chỉ cần tiện tay chạm đến là có thể phá vỡ vách ngăn ấy, trực tiếp tiến vào bên trong biển khư.
Mà những cái gọi là khe hở của biển khư kia, lại chính là lỗ hổng bị xé rách tại thời điểm biển khư cắt chéo qua hiện thực.
Hứa Thâm cũng có thể chế tạo ra thứ lỗ hổng không thể phục hồi này.
Đây là Thần lực!
Ngoại trừ điểm này, Hứa Thâm lại nhìn thấy ở phía trên tầng thứ tư Khư giới, vẫn còn một tầng thế giới càng sâu hơn.
Nơi đó vừa tối tăm vừa thâm sâu.
Nhưng ở nơi đó vốn không cần ánh sáng.
Bới vì ánh sáng chỉ có ý nghĩa đối với nhân loại mà thôi, còn đối với Hứa Thâm ở thời điểm này, thì ánh sáng và bóng tối cũng chẳng khác gì nhau.
Chúng vốn không thể ảnh hưởng tới cảm nhận, tới thị giác… của hắn.