Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 1122 - Chương 1122: Nhân Hoàng Mới!

Chương 1122: Nhân Hoàng Mới!
Chương 1122: Nhân Hoàng Mới!

Với Thần, là quang hay ám vốn chẳng quan trọng.

Bởi vì trong mắt bọn họ, hết thảy đều là hỗn độn, hết thảy đều là hư vô.

Bởi vì trong mắt bọn họ, màu sắc, đạo đức, vui giận, thiện ác, đều không có ý nghĩa.

Đều quy về nguyên thủy hỗn độn.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao những ngôi sao trên trời lại lấp lánh như thế, còn tinh không lại tối tăm đến vậy.

Hứa Thâm hơi chút dùng sức, đã đánh vỡ giới hạn, đi tới thế giới tầng thứ năm, một thế giới thuần túy là hắc ám

Ở trong này, tựa như cảm quan của Hứa Thâm đã xuyên qua một tầng lá mỏng, được tăng cường vô cùng rõ ràng.

Hắn có thể cảm nhận được toàn bộ sự vật bên trong nội thành và tám tòa thành Để, hơn nữa cảm nhận ấy còn lan đến vùng hoang dã rộng lớn hơn.

Ở thế giới tầng thứ năm, giống như hắn đang đặt mình tại trời cao, có thể xem thoả thích hết thảy mọi điều mình muốn.

Ở trong này, Hứa Thâm cũng trông thấy Mai Phù.

Cô ấy hiện hữu với hàng lông mày tinh xảo, với đôi mắt linh động vốn đang nhìn quanh bốn phía, chợt tập trung nhìn về phía hắn hắn.

Đối diện lẫn nhau.

Tại một khắc này, vượt qua quãng thời gian thật dài dòng, rốt cuộc bọn họ cũng có thể đặt mình vào trong cùng một thế giới.

Hứa Thâm quan sát đối phương đến xuất thần.

Tựa như Mai Phù có chút thẹn thùng, cô ấy khẽ cúi đầu, nói: "Hiện tại cậu đã có thể nhìn thấy tôi chân chính rồi, cậu không sợ hãi sao?"

"Có. Tôi sợ hãi cô sẽ biến mất." Hứa Thâm nói: "Bởi vì quan sát như thế này, tôi thấy cô càng đẹp hơn lúc trước."

Mặt Mai Phù lập tức đỏ lên, cô ấy liếc mắt lườm Hứa Thâm một cái, nói: "Cậu cũng biết ăn nói hơn lúc trước."

"Trước kia là tôi không dám nói, chứ không phải không nói được." Hứa Thâm nói.

Mai Phù che miệng nở nụ cười, nhưng thấy Hứa Thâm hoàn toàn không sợ hãi mình, trong lòng cô cũng yên tâm hơn, lập tức vươn tay chủ động ôm lấy thân thể Hứa Thâm, nói: "Hiện tại cậu có cảm giác như thế nào?"

"Tốt lắm." Hứa Thâm xoay chuyển tầm nhìn, trông thấy đám Hải Tước, Linh Lục ở tầng thứ tư trong Khư giới, nhưng lúc này ánh mắt hắn chẳng những có thể nhìn thấy bọn họ, còn có thể nhìn thấy năng lượng đang lưu động, cùng với những điểm mỏng manh, yếu ớt trong cơ thể bọn họ, thậm chí hắn còn có thể quan sát thấy trên người bọn họ có những sợi nhỏ quấn quanh, có vẻ như... Đường vận mệnh.

"Quả nhiên Thần mạnh mẽ vượt quá những gì tôi từng tưởng tượng." Hứa Thâm không khỏi cảm thán một câu.

Lúc này, hắn có cảm giác, chỉ cần bản thân thoáng động một ý niệm trong đầu, cũng tương đương với hàng duy đả kích, trực tiếp xóa sổ mấy người Hải Tước. Thậm chí hắn chỉ cần lợi dụng một tia lực lượng thuần túy nhất, đơn giản nhất buông xuống thôi, cũng có thể đè chết toàn bộ bọn họ.

"Thần cũng chia mạnh yếu, ở trình độ như cậu, có lẽ đã được xếp vào cấp bậc trung thượng rồi." Mai Phù cười nói.

"Thật không?" Hứa Thâm có hứng thú nhìn về phía Mai Phù, hỏi: "Hẳn là cô rất lợi hại?"

"Cậu đoán thử xem." Mai Phù chỉ cười cười không có trả lời.

Nhưng nụ cười tự tin trên mặt cô ấy đã đủ để chứng minh hết thảy rồi.

Hứa Thâm cũng cười cười, bỗng nhiên hắn cảm nhận được một thứ gì đó đang chăm chú nhìn vào mình.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, lập tức trông thấy ngay trên bầu trời tại thế giới hiện thực, có một mảnh sương mù mờ ảo.

Mảnh sương mù này cũng tương tự như mây, nếu là trước kia, chắc chắn Hứa Thâm sẽ không để ý đến nó, nhưng vào lúc này, hắn lại cảm nhận được sự tồn tại của đám mây mù nọ, và phát hiện ra rằng nó không hề đơn giản, tựa như chúng nó cũng có sinh mệnh lực của mình.

Bên trong ẩn chứa vô số những sợi tơ giống như năng lượng đang tụ hợp lại.

"Nhân Hoàng mới sao..." Bỗng nhiên, một giọng nói già nua mà mơ hồ vang lên.

Hứa Thâm lập tức trông thấy một đám mây mù trong đó đột nhiên biến hóa, dần dần tụ lại thành một gương mặt.

Đây là một gương mặt tuấn tú mà uy nghiêm, ánh mắt thâm thúy mà bễ nghễ, dù nó được cấu tạo từ sương mù, bởi vậy đường nét trên khuôn mặt cũng không quá rõ ràng, nhưng người khác nhìn vào vẫn có thể cảm nhận thần thái uy nghiêm và nhân từ của đối phương.

Hứa Thâm nghĩ đến những điều Mai Phù từng nói, trong lòng thoáng run sợ, hỏi: "Ông chính là Nhân Hoàng trước đây sao? Ông đang ngăn cản vị Nguyệt Chủ kia quan sát?"

"Hóa ra cậu cũng biết được chuyện này?" Lời này xem như đã thừa nhận rồi. Đối phương lại mở miệng nói, bên trong có xen lẫn một chút kinh ngạc: "Rõ ràng tôi không để lại bất cứ ghi chép gì về chuyện này, từ đâu mà cậu biết được?"

Hứa Thâm có chút ngoài ý muốn, hắn đưa mắt nhìn về phía Mai Phù bên cạnh, nghi hoặc hỏi: "Ông không nhìn thấy người bạn bên cạnh tôi sao?"

"Người bạn bên cạnh cậu..." Dường như đôi mắt trên gương mặt nọ lập tức chăm chú quan sát một hồi, nhưng rất nhanh, đối phương lại từ tốn nói: "Bên cạnh cậu vốn không có bất cứ sinh mệnh gì mà, cậu đang đùa với tôi sao?"

Hứa Thâm sửng sốt, trong lòng có chút kinh ngạc.

"Quốc gia của Thần cũng có cấp bậc nha. Ông ta không nhìn thấy tôi đâu, là tôi không muốn để ông ta nhìn thấy." Mai Phù cười nói với Hứa Thâm.

Hứa Thâm có chút sửng sốt, trong lòng thoáng giật mình, xem ra hắn vẫn xem nhẹ cấp bậc của Mai Phù rồi.

"Tôi có thể cảm nhận được trên người cậu vẫn còn lưu lại khí tức của con người, hẳn là cậu vừa mới lột xác thành Thần? Vốn tưởng rằng, đến một thế hệ của tôi đã là Thần cuối cùng rồi, không nghĩ tới về sau thế giới còn có thể sản sinh ra thêm một vị Thần khác."

Nhân Hoàng ở trên bầu trời thấp giọng nói chuyện, vừa như đang nói với Hứa Thâm vừa như tự nhủ với lòng, trong giọng điệu của ông ấy mang theo vui vẻ và mừng rỡ: "Mấy trăm năm qua, tôi luôn ngăn chặn tầm mắt của Nguyệt Chủ. Hắn phụ trách giám thị toàn bộ diễn biến phát sinh trên khối tàn khu [1] này của chúng ta, tìm kiếm một tia khả năng sẽ sinh ra bình chứa hoàn mỹ, nhưng nếu thực sự để bọn họ tìm được, chúng ta cũng chỉ là vật bồi táng, sẽ bị trực tiếp vứt bỏ, ném đi. Bởi vậy quang cảnh mà Nguyệt Chủ nhìn thấy chính là ảo ảnh tôi bố trí cho hắn xem."

[1]: nguyên văn 残躯- tàn khu là thân thể bị tổn hại.

Bình Luận (0)
Comment