Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 1123 - Chương 1123: Quân Vương Chỉ Yêu Bản Thân, Nhân Hoàng Lại Yêu Thiên Hạ!!!

Chương 1123: Quân Vương Chỉ Yêu Bản Thân, Nhân Hoàng Lại Yêu Thiên Hạ!!!
Chương 1123: Quân Vương Chỉ Yêu Bản Thân, Nhân Hoàng Lại Yêu Thiên Hạ!!!

Đôi mắt Hứa Thâm thoáng ngưng lại, Nhân Hoàng trước mắt đã dùng lực lượng của bản thân che mờ Nguyệt Chủ, khiến cho mấy trăm năm qua, dù Nguyệt Chủ vẫn một mực giám thị mọi thứ bên dưới nhưng những gì đối phương nhìn thấy chỉ là những gì vị Nhân Hoàng này muốn cho đối phương nhìn thấy mà thôi.

"Làm như vậy có ý nghĩa sao?" Hứa Thâm hỏi.

"Đương nhiên là có." Nhân Hoàng đời thứ tư nói: "Cậu đã thành Thần, hẳn là có thể cảm nhận được những thứ mà trước kia mình chưa từng lĩnh hội được. Tuy Nhân tộc rất nhỏ yếu, nhưng cậu không biết rằng bọn họ rất đáng yêu hay sao? Thế giới của Thần quá buồn tẻ và nhàm chán. Trong mấy trăm năm qua, tuy tôi vẫn thời thời khắc khắc ngăn cản Nguyệt Chủ giám sát, nhưng lại có thể quan sát được chúng sinh bên dưới, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc kia trải qua cực khổ, hạnh phúc, tức giận, bận rộn, tôi cũng có thể cảm nhận được niềm vui."

Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động.

Hiện giờ… đúng là tâm tính của hắn đã có chút khác biệt với lúc trước.

Bởi vì vô số bóng dáng đang vây quanh người kia vẫn một mực làm cho hắn cảm nhận được ấm áp.

Không có bọn họ, hắn cũng không thể thành Thần.

"Ngoại trừ những tồn tại trời sinh đã là Thần kia, những người về sau này mới lột xác thành Thần như chúng ta đều có con đường của chính mình." Nhân Hoàng đời thứ tư nói: "Trông nom bọn họ, cũng là bảo vệ con đường thành Thần của chính mình."

"Thì ra là thế." Hứa Thâm đã hiểu được suy nghĩ của Nhân Hoàng, quân vương chỉ yêu bản thân, Nhân Hoàng lại yêu thiên hạ.

Bởi vì có thiên hạ, mới có Nhân Hoàng sinh ra, mới có Thần linh xuất hiện!

"Những Nhân Hoàng khác đâu rồi?" Hứa Thâm dò hỏi.

Tồn tại trước mắt là Nhân Hoàng đời thứ tư, phía trước đối phương vẫn còn ba vị Hoàng giả khác nữa.

"Nhân Hoàng đời thứ nhất bị giam cầm bên trong nghĩa trang của Thần, chịu trách nhiệm phụng dưỡng những Thần linh kia." Nhân Hoàng đời thứ tư chậm rãi nói: "Nguyên nhân của chuyện này là hắn phạm phải cái gọi là tội nghiệt. Ở thuở ban sơ, tại thời điểm Thần linh căn cứ vào bình chứa chuẩn hoàn mỹ này để sáng tạo nên Nhân tộc, Nhân tộc vốn cực kỳ đơn thuần, không có cảm quan, chỉ là một cái xác không hồn chết lặng, là quân cờ mặc cho Thần linh thôi diễn. Mãi cho đến khi Nhân Hoàng đời thứ nhất sinh ra, hắn ngoài ý muốn tiến vào biển khư, tận mắt chứng kiến Thần linh..."

"Từ sau lần đó, hắn hấp thu lực lượng siêu phàm, có thể tu hành đến quân vương, rồi ký kết khế ước cùng Thần linh, nhảy vọt lên thành Thần."

"Mà khế ước kia chính là thứ đã khiến Nhân tộc chúng ta mở ra trí tuệ chi nhãn và linh thính chi nhĩ [1]. Từ đó Nhân tộc mới có thể thành lập thành bang, khai thác hoang dã, có truyền thừa của chính mình."

[1]: đôi mắt trí tuệ và đôi tai linh hoạt, biết lắng nghe.

Nhân Hoàng dùng giọng điệu bình thản, êm tai, từ tốn kể lại những sự kiện từng xảy ra trong lịch sử.

Đây là lần đầu tiên Hứa Thâm được nghe những chuyện bí ẩn lâu đời này, trong lúc nhất thời, không khỏi nghe đến nhập thần.

"Từ sau khi Nhân tộc mở ra con đường đi đến siêu phàm, lần lượt có người trở thành trảm khư giả, trở thành quân vương… trong số bọn họ có người biết được con đường tu Thần của Nhân Hoàng đời thứ nhất, lại bí mật liên lạc với chúng Thần, phản bội Nhân tộc."

"Vì thế, Nhân Hoàng đời thứ nhất bị Thần linh nhốt lại, vĩnh viễn phải phụng dưỡng chúng Thần, mà từ đó, Nhân tộc cũng bị chúng Thần nuôi dưỡng như súc vật."

Hứa Thâm giật mình, tuy hắn không được tận mắt nhìn thấy, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra, thời kỳ đó là giai đoạn lịch sử hắc ám đến mức nào.

Khó trách ở trong quán Thiên Ẩn, hắn chưa từng tìm được những ghi chép về lịch sử lâu đời, có lẽ toàn bộ những ghi chép về thời đó đều đã bị niêm phong cất giữ hoặc tiêu hủy rồi.

Dựa theo tiến trình phát triển văn minh bình thường, hẳn là bọn họ phải ghi chép lại những chuyện từng diễn ra trong giai đoạn tổ tiên mình sinh sống, nhưng trên thực tế, những chuyện này lại ít ôi không có mấy.

"Về sau, thế giới lại sản sinh ra vị Nhân Hoàng thứ hai. Hắn giả vờ nguyện trung thành với chúng Thần, trợ giúp nhân loại đạt được cảm quan phong phú, khai phá tiềm năng miệng mũi lưỡi, khiến cho Nhân tộc có thể trưởng thành rất nhanh. Chỉ tiếc rằng chuyện này đã bị Đại Thần linh giám thị thứ hai, là Hư Không chi chủ thấy rõ ý đồ. Đối phương trực tiếp đóng đinh hắn tại một nơi nào đó bên trong biển khư. Vị trí cụ thể là ở đâu, tôi cũng không biết được."

"Nhân Hoàng đời thứ ba thành lập thần đình, bí mật tích góp lực lượng, muốn đối kháng với chúng Thần, nhưng cuối cùng đã thất bại rồi. Toàn bộ huyết mạch con nối dòng của hắn đều bị diệt sạch, hơn nữa tới cuối cùng, hành vi của hắn đã đưa tới lửa giận của chúng Thần. Bọn họ trực tiếp tước đoạt cảm quan của Nhân tộc chúng ta. Từ đó, lịch sử của nhân loại cũng tiến vào thời đại hắc ám."

Nói đến đây, Nhân Hoàng đời thứ tư tóm tắt lại một chút: "Bởi vậy ở thời điểm tôi thành Thần, chỉ có thể lấy thân mình phong tỏa đôi mắt của vị Thần giám thị, không đủ khả năng cống hiến vì sự trưởng thành của Nhân tộc. Nhưng trước đó, tôi đã làm cho một bộ phận người mở mắt, chỉ tiếc một bộ phận người được mở mắt trước này không hề kéo theo những người còn lại, bọn họ xua đuổi những người chưa mở mắt đến ngoại thành, phân chia con người thành quý tộc và vụ dân."

Trong giọng nói của Nhân Hoàng đời thứ tư mang theo vô vàn tiếc nuối.

Ông ấy ở trên bầu trời có thể thời thời khắc khắc chăm chú quan sát những diễn biến phát sinh trong nội bộ Nhân tộc, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn những chuyện bất công này xảy ra ngay dưới mí mắt mình mà bất lực.

Là ông ấy đã xem nhẹ sự tàn nhẫn của nhân tính, cũng đánh giá cao lòng bác ái của con người.

Hứa Thâm nói: "Ông che đậy con mắt giám thị đại địa của Thần linh, nói như vậy, chẳng lẽ ông vẫn một mực ở nơi này, quan sát tôi?"

Nhân Hoàng đời thứ tư nói: "Cũng không hẳn là như vậy. Từ mấy trăm năm trước, sau khi một hạt mầm được tôi coi trọng nhất đã lựa chọn từ bỏ Nhân tộc, dấn thân vào vòng tay của chúng Thần, coi như trong ngắn hạn tôi đã không còn hy vọng vào xác suất nhân loại chúng ta có thể sản sinh ra Tân Hoàng rồi, huống chi che mờ Nguyệt Chủ giám sát cũng cần tiêu hao khí lực, vì vậy tôi vẫn một mực ngủ say. Nếu không phải khí tức của cậu đã làm kinh động tôi, tôi cũng không hề hay biết, trong Nhân tộc lại có thể xuất hiện Tân Hoàng nhanh như vậy."

Bình Luận (0)
Comment