Đến đây, Hứa Thâm rời khỏi ý thức của Nguyệt Chủ, lại đưa mắt nhìn vẻ ngoài của Nguyệt Chủ trước mắt.
Dù trên gương mặt của đối phương không có ngũ quan cụ thể, nhưng Thần vốn có thể cảm nhận được cảm xúc của Thần, cũng có thể nhìn rõ được từng đường nét của Thần, kể cả khi vẻ bề ngoài của Nguyệt Chủ chỉ là một tảng đá bất quy tắc, Hứa Thâm cũng có thể đọc hiểu được toàn bộ hỉ nộ ái ố của đối phương.
Mà vẻ mặt lúc này của Nguyệt Chủ chính là uất nghẹn, phẫn nộ, tâm tình đầy áp lực, hiển nhiên bản thân không thể bảo vệ được ý thức của chính mình đã làm đối phương cảm thấy vô cùng nhục nhã, phẫn nộ dị thường.
"Đi thôi, chúng ta cùng đi nhìn xem bình chứa hoàn mỹ mà ngươi vẫn một mực chờ mong là cái gì." Hứa Thâm mỉm cười nói. Hắn cũng không trực tiếp tiêu diệt Nguyệt Chủ, từ đầu đến giờ luôn giữ tâm thái cực kỳ bình thản.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Nguyệt Chủ lạnh giọng hỏi.
Hứa Thâm nói: "Gọi tỉnh chúng Thần, để bọn họ thức dậy làm việc."
Nghe được giọng điệu ung dung bình thản của Hứa Thâm, Nguyệt Chủ có chút tức giận: "Tốt hơn hết là ngươi đừng có đi quấy nhiễu chúng Thần, nếu không ta sẽ làm cho ngươi phải hối hận."
"Thần cũng hối hận sao? Như vậy, ngươi có hối hận vì đã nói như vậy với ta hay không? Ngươi thực sự không sợ ta sẽ trực tiếp xử lý ngươi sao?" Hứa Thâm cười hỏi.
"Dù ngươi có thể điều khiển bình chứa chuẩn hoàn mỹ, cũng không thể giết chết ta đâu. Nếu thực sự đánh đến thời khắc mấu chốt kia, chỉ cần ta từ bỏ bình chứa hoàn mỹ, là có thể điều khiển một bình chứa chuẩn hoàn mỹ khác. Nên nhớ là bên trong những bình chứa chuẩn hoàn mỹ khác, đều có ý thức kéo dài của ta, bất cứ lúc nào ta cũng có thể liên kết được với chúng." Nguyệt Chủ cất giọng lạnh lùng nói.
Hiên nhiên khả năng tính toán của Thần vượt quá sức tưởng tượng, gã đã sớm chuẩn bị sẵn đủ loại đường lui cho mình rồi.
Hứa Thâm biết ý thức mà gã vừa nhắc đến vốn được thành lập dựa trên tín ngưỡng, cũng như giáo hội Nguyệt Quang kia. Những nơi như vậy chính là mảnh nhỏ ý thức do Nguyệt Chủ lưu lại bên trong thế giới này. Nó ký sinh vào bên trong ý thức và linh hồn của sinh mệnh thể.
Nói cách khác, chỉ cần nơi nào có tín ngưỡng, gã có thể tùy tiện buông xuống nơi đó bất cứ lúc nào.
"Ngươi thực sự cho rằng, ở trước mặt ta, ngươi vẫn có đủ thời gian để đoạt lấy nó ư?" Hứa Thâm hỏi.
Dù Nguyệt Chủ có thể buông xuống chỉ trong nháy mắt, nhưng hắn lại có thể làm cho nháy mắt này biến thành vĩnh hằng, khiến cho Nguyệt Chủ vĩnh viễn cũng không có khả năng đi đến bờ bên kia.
Đây là thành tựu có được khi năng lực điều khiển lực lượng thời gian đã đạt tới cực hạn.
Nghe được lời nói của Hứa Thâm, thế giới trước mắt Nguyệt Chủ lập tức phát sinh biến hóa. Gã nhìn thấy vô số những tuyến thời gian, nhưng hiện giờ toàn bộ chúng đều xuất hiện dao động, gợn sóng. Gã hiểu, đây là ý thức của Hứa Thâm đang gây ảnh hưởng tới tuyến thời gian, cũng có nghĩa là hết thảy mọi tình huống sẽ xảy đến trong tương lai đều có thể phát sinh biến hóa chỉ dựa vào một ý niệm ngay tại lúc này của Hứa Thâm.
Phải biết rằng, Thần có thể nhìn thấy cả đời của phàm nhân, có thể trực tiếp nhìn thấy phần cuối cùng của khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, nhưng Thần vốn không thể nhìn thấy vận mệnh của Thần.
Bởi vì Thần có thể tùy thời quay về quá khứ, có thể dễ dàng nghịch chuyển thời gian, và sửa chữa hết thảy, bởi vậy tương lai của Thần vĩnh viễn là biến số, không thể tính toán ra.
Nói cách khác, ở thời điểm một sinh mệnh đạt tới cấp Thần, 'Vận mệnh' của đối phương đã siêu thoát giới hạn.
Có thể điều khiển vận mệnh của bản thân.
Lại nói, trạng thái vĩnh sinh mà chúng Thần theo đuổi và vận mệnh vốn là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Đương nhiên, tiêu vong chính là kết cục của hết thảy mọi sinh mệnh, tuy quá trình này thay đổi khôn lường nhưng kết cục lại được định sẵn từ trước.
Mà quá trình biến hóa kia chính là vận mệnh.
Kết cục vốn không phải là vận mệnh, kết cục chỉ đơn thuần là kết cục mà thôi.
Đúng là đối với phàm nhân, kết cục chính là số mệnh. Chỉ bởi vì phàm nhân vốn không thể thay đổi, càng không thể nghịch chuyển được quá trình kia, cũng giống như thắng xe không nhạy, cho nên tai nạn chính là số mệnh, là tất nhiên, là nguyên nhân dẫn đến tử vong.
Nhưng Thần lại có thể nghịch chuyển quá khứ, sửa chữa thắng xe, hoặc là không bước lên xe, từ đó tránh được kiếp nạn này.
Cũng có thể hiểu rằng, đạt tới cấp Thần, vạn kiếp bất xâm, chủ yếu là vì Thần có thể sửa chữa quá khứ, khiến cho kiếp nạn kia biến mất, dễ dàng tránh đi tai họa.
Có điều… ngay cả khi quyền năng như vậy, nhưng đến khi thực sự phải đối mặt với phút giây cuối cùng của cuộc đời mình, Thần vẫn sẽ rơi vào ảm đạm.
Cũng giống như một bộ phim điện ảnh đã đi đến kết cục, thì mặc cho ngươi cắt nối biên tập quá trình bên trong như thế nào, thậm chí là điên đảo trình tự, là tua ngược quá khứ, giai đoạn cuối cùng của nó vẫn phải hạ xuống một dấu chấm tròn.
Phảng phất như thứ tiêu vong vốn không phải là chúng Thần, mà là cả thế giới này vậy.
Bởi vậy khái niệm bình chứa hoàn mỹ, hoặc nói cách khác là Vĩnh Hằng Thần Quốc, đã được đưa ra. Nó càng giống như bọn họ đang muốn chế tạo một thế giới vĩnh hằng.
Vẻ mặt Nguyệt Chủ vô cùng khó coi, bởi vì gã biết Hứa Thâm nói đúng.
Kể cả khi gã thi triển lực lượng thời gian, nghịch chuyển đến đoạn thời gian trước khi mình gặp được Hứa Thâm, xé nát ảo cảnh của Nhân Hoàng đời thứ tư, sửa lại quá khứ… hết thảy mọi hành động này cũng không mang lại bất cứ ý nghĩa gì cả, bởi vì gã có thể làm như vậy, Hứa Thâm cũng có thể làm được như vậy.
Một bước lạc hậu dẫn đến từng bước lạc hậu.
(Đi sau một bước sẽ bị tụt lại từng bước.)
Gã có thể kéo dài qua vô số tiết điểm thời gian, Hứa Thâm cũng có thể rượt theo chặn đường trong quá khứ, đây vốn là thử nghiệm vô nghĩa.
Cũng chính vì nguyên nhân như thế, mới khiến hành động lúc này của Hứa Thâm đã làm cho gã từ bỏ ý định đi sửa chữa quá khứ, mới khiến một màn trước mắt phát sinh, mới khiến gã bị Hứa Thâm nắm giữ bình chứa chuẩn hoàn mỹ đột nhiên hiện thân đánh cho trở tay không kịp.