"Có việc cầu người là chuyện tốt." Liễu Tích Xuyên tỏ vẻ không quan tâm: "Bằng không chúng ta quản lý cậu ấy kiểu gì? Cô xem đám người trong nội thành ấy, người khác không có nhu cầu, bọn họ cũng muốn thay người ta sáng tạo nhu cầu. Nếu cô không thiếu vật chất, bọn họ sẽ sáng tạo nhu cầu tinh thần cho cô, lôi kéo cô theo đuổi đồ cổ, nghệ thuật, vinh dự… vân vân, làm cho cô hao phí cả tâm lực lẫn tài lực vào mấy thứ chẳng hề có chút ý nghĩa nào ấy, thậm chí còn dụ dỗ cô theo đuổi cái gọi là tiếng thơm còn lưu lại sau khi bản thân đã chết cả trăm năm rồi. Nếu cô không cần những thứ đó? Vậy chắc chắn là cô thiếu tiền rồi, mà chuyện này lại càng đơn giản, chỉ một căn nhà thôi, cũng để cho cô bôn ba cả đời."
Lý Mỹ Na có chút không thể tiếp nhận: "Nếu tôi có tiền, tôi sẽ không theo đuổi mấy thứ đồ chơi không thực tế kia đâu. Là một người bình thường, chỉ cần tận tình hưởng thụ là được."
"Vậy cô sẽ nguy hiểm rồi..." Liễu Tích Xuyên liếc mắt nhìn cô ấy một cái, chợt xoay chuyển đề tài trở về, hỏi: "Nội thành bên kia có tin tức gì không?"
"Cục trưởng, anh thực sự tính toán nhúng tay vào chuyện này?"
Lý Mỹ Na thầm giật mình, không nghĩ tới con cáo già xưa nay vốn cực kỳ thận trọng, lại thực sự muốn hạ vốn gốc trên người cậu thiếu niên kia: "Căn cứ theo tin tức điều tra được, tiểu đội chết thảm này lệ thuộc trực tiếp vào giáo hội Nguyệt Quang tại nội thành. Bọn họ không phải dễ chọc đâu."
"Cậu ấy chỉ bị liên lụy thôi mà, cũng không phải thực sự ra tay giết bọn họ. Ây cha, lại nói, nếu cậu ấy thực sự có bản lĩnh giết chết mấy người kia, thì tôi cũng chẳng phải đau đầu đến thế đâu." Liễu Tích Xuyên dửng dưng nói: "Chuyện cần làm chỉ là che giấu sự tồn tại của cậu ấy trong sự kiện lần này mà thôi, đâu có khó khăn đến vậy? Suy cho cùng, khu Hắc Quang này cũng là địa bàn của chúng ta, tay của đám người nội thành có dài thêm nữa, muốn duỗi tới nơi này cũng phải yếu đi một đoạn."
Anh bất công quá... Lý Mỹ Na thấy lão thực sự muốn cứng rắn bảo vệ Hứa Thâm, cũng không nói gì thêm nữa.
Kỳ thực, cô cũng có thể hiểu được phần nào suy nghĩ trong đầu Liễu Tích Xuyên, đã thật lâu rồi trong cục không xuất hình thái thứ hai, thật vất vả mới xuất hiện một tên Bạch Vô Kỵ, kết quả đối phương lại chạy tới nội thành.
Nhưng con người thường đi về chỗ cao, bọn họ cũng hết cách.
Chỉ có thể xin lão Vương tiếp tục tọa trấn mang đội, xem như tăng ca lúc về hưu.
Nhưng gần đây lão Vương luôn than eo mỏi lưng đau, đêm ngủ hay ra mồ hôi, có các loại bệnh tật, trong cục còn đám người Sở Bạch Mục Tuyết, nhưng bọn họ lại chậm chạp không đặt chân tới một bước kia, mà ai cũng không dám thúc giục.
Lỡ như bọn họ không có vận khí ấy, thúc giục một câu lại chết bất đắc kỳ tử , ngược lại thành ra tổn thất một vị đại đội trưởng.
Trước mắt Hứa Thâm đang nhanh chóng trưởng thành này, đã trở thành người có hi vọng lớn nhất có thể kế thừa chuyện này.
"Trước mắt ban Thành Vệ bên kia còn chưa truyền tới tin tức gì." Lý Mỹ Na nói.
Đôi mắt Liễu Tích Xuyên nheo lại, tiết tấu gõ ngón tay thoáng tạm dừng một chút, mới nói: "Để người của sở Tuần Tra bên kia đi tới một chuyến, lập tức!"
"Được."
20 phút sau, một vị trưởng phòng Sở Tuần Tra dáng người mập mạp đi tới nơi này, người nọ được Lý Mỹ Na dẫn dắt tiến vào văn phòng.
Vị trưởng phòng nọ đi phía sau là một cô gái có dáng người duyên dáng, chân đi giày cao gót nhưng ánh mắt lại không dám nhìn loạn.
“Liễu cục trưởng." Vị trưởng phòng này vừa nhìn thấy Liễu Tích Xuyên, đã vội vàng lên tiếng chào hỏi, trên gương mặt béo mập đầy vẻ tươi cười.
"Trần trưởng phòng." Liễu Tích Xuyên không đứng dậy, chỉ gật gật đầu mang tính tượng trưng, rồi nói: "Tuy thành Để chúng ta đề xướng tiết kiệm năng lực, bảo vệ giữ gìn đời sống sinh hoạt, nhưng gần đây đèn đường luôn hư hỏng, cũng cần phải sửa chữa duy tu, có vài chiếc camera giám sát trên mấy đoạn đường, cũng cần trang bị lại một lần nữa một chút, nếu không một khi có người phạm tội trốn thoát, cũng không phải là việc nhỏ."
Trưởng phòng béo ục ịch có chút ngơ ngác.
Tiết kiệm năng lượng?
Phần lớn các khu vực trong Thành Để đều chìm trong bóng tối, không có đèn đường, chẳng lẽ vậy còn chưa đủ tiết kiệm sao?
Muốn tiết kiệm cũng nên để nội thành đèn đuốc sáng trưng kia tiết kiệm mới đúng...
"Cái kia, Liễu cục trưởng, có điều gì ngài cứ trực tiếp phân phó, tôi không quá hiểu được chuyện này." Trần trưởng phòng cười ngượng ngập, bàn tay không khỏi đưa lên lau mồ hôi trên trán, trong miệng thở dồn dập, tựa như rất mệt mỏi.
"Ý tứ của cục trưởng còn chưa đủ rõ ràng sao?" Sắc mặt Lý Mỹ Na lạnh lùng, nói: "Có chút vài chiếc camera giám sát bị hỏng, cho nên cần phải trang bị lại, có đèn đường bị phá hủy, cũng nên trang bị lại, ví dụ như đường Hồng Phong."
Trần trưởng phòng nói: "Cục trưởng, camera bên kia không bị hỏng mà, đèn đường cũng hoạt động tốt, chỉ ngẫu nhiên có vài đèn đường cá biệt, xuất hiện trục trặc, khả năng là lâu năm rồi ít được tu sửa..."
Lý Mỹ Na ném qua một cái nhìn xem thường: "Cục trưởng nói nó hỏng, thì nó phải hỏng, anh còn chưa hiểu sao?"
Trần trưởng phòng giật mình, lập tức hiểu được rồi, sự kiện lần này xảy ra ngay trên con đường Hồng Phong, nghe nói đó là chuyện cực kỳ lớn, có khư cấp B và người nội thành hỗn chiến với nhau mà chết, còn có người của cục Khư Bí bị cuốn vào...
Lúc này, gã lập tức giật mình hiểu ra, vội vàng nói: "Hiểu được, hiểu được, đúng là mấy tháng gần đây camera giám sát đều bị hỏng rồi, tôi sẽ cho người thay thế lại."
"Chẳng những đường Hồng Phong bị hỏng, những nơi khác chung quanh cũng có không ít chiếc bị hư hỏng." Liễu Tích Xuyên bình tĩnh nói.
"Hiểu được.” Trần trưởng phòng đã thông suốt mọi chuyện, coi như nắm được ý tứ của đối phương rồi.
Liễu cục trưởng nói như vậy, chỉ vì không muốn bị cuốn vào phiền toái thôi? Nếu cả những nơi khác đều hư hỏng, có vẻ không quá đột ngột như vậy.
"Thiết bị giám sát quan trọng như vậy lại bị hỏng, anh nói xem nguyên nhân là gì?" Liễu Tích Xuyên hừ lạnh nói.
"Thế khẳng định là có người tham lam, mua camera giám sát chất lượng thấp rồi." Trần trưởng phòng lập tức nói.