Liễu Tích Xuyên khẽ gật đầu: "Có Trần trưởng phòng, một vị trưởng tuần tra tốt như vậy là cư dân bên kia có phúc, Trần trưởng phòng đã vất vả rồi."
"Đâu có, đâu có." Trần trưởng phòng lau mồ hôi, vội vàng cười làm lành.
Sau đó được Lý Mỹ Na đưa tiễn, vị trưởng phòng này nhanh chóng rời đi.
Lý Mỹ Na quay về văn phòng, nói: "Giao cho người này đi làm sao? Lỡ như lộ ra sơ hở..."
"Không cần lo lắng, để người như thế xử lý loại chuyện này sẽ thuận tiện hơn." Liễu Tích Xuyên lạnh nhạt cười: "Đừng coi khinh người ta, về phương diện này, bọn họ là chuyên nghiệp."
Lý Mỹ Na thoáng giật mình, lập tức không nói thêm điều gì nữa.
...
...
Sau khi Hứa Thâm rời khỏi văn phòng cục trưởng, hắn lại trở về trang viên số hai.
Hiện giờ mọi người vẫn đang ở nơi này chờ kết toán khen thưởng nhiệm vụ, chưa ai tản đi.
Buổi tối, Mục Tuyết mời đầu bếp đặc cấp (nôm na là một vị đầu bếp chuyên nghiệp, tham gia cuộc thi mang tầm cỡ quốc gia và nhận được danh hiệu đặc biệt này) của khách sạn đi tới, cả đội bọn họ làm một bữa tiệc nướng tại trang viên, còn mời người của biên đội số 24 và biên đội số 32 cùng qua bên này ăn uống, coi như chúc mừng một phen.
Khung cảnh trong trang viên không tệ, còn không có sự ồn ào náo động như trong khách sạn, lại thêm đầu bếp đã được mời tới nơi này, tùy thời nghe lệnh, không cần chờ đợi ai hết, muốn ăn gì chỉ cần phân phó là được.
Hứa Thâm cảm thụ được loại không khí vui vẻ hoà thuận này, bỗng nhiên có chút nhớ nhung Chu Dã.
Tuy hai người ở chung không lâu lắm, nhưng đối phương có chút quan tâm đến hắn, đáng tiếc người tốt như vậy lại chết rồi.
Trong lúc ăn uống, Đặng Phong bưng chén rượu tới tìm Hứa Thâm, nói lời cảm tạ, lần này Hứa Thâm kéo gã cùng vào biệt thự thăm dò, tuyệt đối đã ghi lên chiến tích của gã, một gạch đầu dòng huy hoàng.
Đây chính là bản ghi chép về chiến tích thăm dò sào huyệt cấp C đó!
Hạ Tĩnh Tương cũng bưng chén rượu đi tới, vẻ mặt tương đối điềm tĩnh, chỉ đơn giản là biểu đạt lòng biết ơn với Hứa Thâm, không có nhiều lời, chỉ để lại một câu: Về sau nếu có chuyện gì cứ tới tìm tôi, dù phải vứt bỏ tánh mạng, tôi cũng tới.
Lời nói rất nhẹ, nhưng trọng lượng rất nặng.
Hứa Thâm có chút ngoài ý muốn, nhưng chỉ nghe một chút rồi thôi, dù sao hắn cũng không có chuyện gì cần cô ấy phải liều mình giúp đỡ, hơn nữa ngoại trừ nhiệm vụ, về sau bọn họ cũng chẳng có giao tiếp, qua lại gì.
Cuộc sống của trảm khư giả bọn họ đã đủ gian nan rồi, ai làm việc nấy là hơn.
Ăn uống đến đêm khuya, tiệc tàn mọi người tan, tất cả đều trở về nghỉ ngơi.
Hứa Thâm cũng trở lại phòng của mình, ở trong phòng tiếp tục tu luyện.
Lúc ăn uống, hắn cũng không cởi trang phục tác chiến, người khác có hỏi vài câu, hắn chỉ đáp đơn giản là quen rồi.
Dù sao trong cục có nhiều người như vậy, Hứa Thâm thích loại chuyện này cũng chẳng phải ví dụ cá biệt. Trên thực tế, có vài người đã bị kinh hãi quá độ, cũng mặc trang phục tác chiến lên người hàng năm không cởi.
Nhưng loại người này thường sống không lâu, dù sao nếu cứ để tinh thần của mình rơi vào tình trạng căng thẳng như vậy mà, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn tới tinh thần sụp đổ, mà khi nổi điên bất thường trong lúc trảm khư, cũng tương đương với chết chắc.
Khư sẽ không để ý tới đồ ăn của nó là kẻ điên hay người bình thường.
Dù sao mùi vị cũng chẳng khác biệt gì.
Hứa Thâm tu luyện không bao lâu, bỗng nhiên nhìn thấy, một người đi vào trong phòng… Là xuyên tường đi vào.
Trái tim hắn hung hăng co rụt lại, nhưng sau đó hắn lại phát hiện, người vừa xuyên tường này mặc áo lót màu trắng, tay cầm cái quạt hương bồ, chân đi dép xỏ ngón... Đây không phải là hắc ti trong sở nghiên cứu… à không, là Vương Đại Gia, người vẫn ngồi gục bên ngoài cửa sở nghiên cứu khư thú sao?
Hứa Thâm có chút nghi hoặc, tuy bên ngoài hắn không để lộ ra bất cứ biến hóa gì, vẫn bình tĩnh tiếp tục vung kiếm rèn luyện, nhưng tốc độ có chậm lại một chút, từ trạng thái tới hạn đã khôi phục về trạng thái bình thường, đồng thời trước ngực thoáng phập phồng, có vẻ đã tiêu hao thật lớn.
"Đúng là nhóc con này đang rèn luyện." Vương Đại Gia nhìn thoáng qua hắn, chợt có chút ngoài ý muốn, sau khi nói thầm một câu, bỗng nhiên lại ngồi qua một bên, trong tay còn cầm theo chai bia, vừa uống vừa xem.
"Nhóc con này có phải thằng ngốc hay không? Cứ lặp đi lặp lại luyện tập rút kiếm?" Vương Đại Gia nhìn trong chốc lát, đã có chút ngây ngẩn cả người.
Thứ này không phải bài luyện tập cơ sở sao?
Một động tác như vậy, có cần thiết phải luyện nhiều đến thế không?
"Nhưng mà… tốc độ rút kiếm của nhóc con này rất nhanh, rút kiếm còn kèm theo vung chém ra ngoài, lưu loát trôi chảy... Nhưng làm thế thì có tác dụng cái trứng gì?" Lão xem mà không sao hiểu nổi: "Là luyện bắp thịt ư? Hay để phòng ngừa, bất cứ lúc nào khư thò đầu ra, cũng có thể giết được nó?" Vương Đại Gia nhìn một lát, đã cảm thấy có chút nhàm chán.
Tuy tốc độ rút kiếm của Hứa Thâm rất nhanh, nhưng luyện tập lặp đi lặp lại như vậy, quá mức đơn điệu, lão ngồi xem cũng thấy buồn ngủ rồi.
Có thời gian này còn không bằng xem hắc ti...
Lúc còn trẻ tuổi không biết hắc ti đẹp, chờ đến khi thân thể già cả rồi lại không chịu nổi.
Rất nhanh, Vương Đại Gia đã uống hết một chai bia, sau đó lắc lư xoay người rời đi.
Hứa Thâm nhìn thấy đối phương biến mất, lại nhớ đến chuyện ban ngày, mới hiểu được, khả năng cao là cục trưởng mời vị này tới, muốn nhìn một chút xem hắn có nói sai hay không.
Cũng may, lần này ta thực sự luyện kiếm nha... Hứa Thâm thầm nghĩ trong lòng.
Ngày kế.
Nhiệm vụ đã kết toán xong.
Hứa Thâm được Mục Tuyết trọng điểm khen ngợi. Đối với chuyện này, những người khác đều không có lời nào để nói, dù sao biểu hiện của Hứa Thâm trong nhiệm vụ lần này đã rõ như ban ngày, một mình hắn tiêu diệt hai con khư cấp C, tránh được rất nhiều thương vong.
"Tiền thưởng là 20 vạn, cộng thêm 15 bình Tịnh Khư Tề, 5 bình trong đó là đặc biệt ngợi khen." Mục Tuyết đưa khen thưởng cho Hứa Thâm, lại nói tiếp: "Ngoài ra bộ Công Lao cũng ghi cho cậu hai mục, cố gắng nỗ lực lên, có hy vọng về hưu đó."
"Ừm, đa tạ Mục đội!" Hứa Thâm cảm ơn cô ấy.
Một lời nói, mang hai tầng ý tứ cảm tạ.