Mục Tuyết hiểu được, chỉ lạnh nhạt cười cười, sau đó lần lượt phát khen thưởng cho những người khác.
Chờ sau khi tất cả nhận xong khen thưởng, đám người của biên đội số 24 và biên đội số 32 cũng nói lời từ biệt với mọi người.
Nhiệm vụ hợp tác cứu viện lần này, coi như kết thúc viên mãn.
Mục Tuyết cũng lái xe rời đi, trước khi đi, cô ấy chỉ nói với duy nhất một mình Hứa Thâm: “Lúc không có việc gì đừng chạy loạn, lần sau không được đến muộn!"
"Tôi sẽ cố gắng hết mức. . ." Hứa Thâm cười khổ.
"Không có việc gì, lần sau để tôi tới đón cậu." La Hoa cười cười.
Sau đó, mấy người bọn họ đều nói lời từ biệt với nhau, và cùng rời khỏi trang viên.
Trước khi Hứa Thâm rời khỏi cục, hắn muốn qua sở nghiên cứu khư thú tự mình nói lời cảm tạ Ly tỷ, nhưng nghĩ đến hành vi tối hôm qua của Vương Đại Gia, phỏng chừng trong cục còn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn, lỡ như bất cứ lúc nào cũng có người đang âm thầm giám sát hắn, thì chuyện hắn đi tìm Ly tỷ ngược lại là bán đứng cô.
Nghĩ đến đây, Hứa Thâm lập tức ném bỏ ý định đó đi, rồi trực tiếp rời khỏi cục Khư Bí, trở lại căn nhà nhỏ của mình ở khu phố Nham La.
Trong tay có 15 bình Tịnh Khư Tề, Hứa Thâm cũng không khách khí, theo lý mỗi ngày hắn sẽ tiêm vào hai ống, khoảng cách là 12 giờ.
Hiện giờ, hắn chẳng có việc phải đi đâu cả, nên vẫn như cũ ở nhà tiếp tục huấn luyện.
Vào lúc ban đêm, khi Hứa Thâm đang huấn luyện, lại nhìn thấy có người xuyên tường, và đối phương vẫn là Vương Đại Gia.
Vương Đại Gia nhìn thấy Hứa Thâm đang luyện kiếm, lại thoáng ngẩn người một chút, lại thì thầm vài câu, cuối cùng mới chịu qua ngồi một bên quan sát.
Mai Phù cũng chú ý tới Vương Đại Gia, cô vừa cười hì hì vừa đi qua ngồi bên cạnh lão.
Chỉ là vị trí của hai người này vốn nằm trong các tầng Khư giới khác biệt, bởi vậy, tuy bọn họ đang ngồi song song với nhau nhưng Vương Đại Gia chẳng hề cảm nhận được chút nào.
Một già một trẻ này. . . Hứa Thâm có chút bất đắc dĩ không biết nên nói gì, chỉ có thể làm như không thấy bọn họ, rồi tiếp tục luyện tập.
Lần này Vương Đại Gia không xem quá lâu, chỉ đợi chừng mười phút đã đứng dậy rời đi, hiển nhiên lão cảm thấy cứ ngồi trong này ngơ ngác xem Hứa Thâm luyện kiếm, là chuyện cực kỳ ngu xuẩn. Đêm nay đẹp như vậy, lão làm gì cũng được, tuyệt đối không nên ở cùng một chỗ với một người còn trẻ tuổi mà đầu gỗ này, cực kỳ lãng phí thanh xuân!
Tới lúc đêm khuya, Hứa Thâm huấn luyện xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên thiết bị thông tin vang lên. Hắn bước qua kiểm tra, không phải người của cục Khư Bí bên kia.
Hứa Thâm lập tức kết nối.
"Lãnh sự đại nhân, gần đây tâm trạng thế nào?" Giọng nói của Đại Lỵ Lỵ truyền đến, mang theo một tia trêu đùa.
Loại câu hỏi này rất quen nha. . . trong lòng Hứa Thâm khẽ động, hắn bình tĩnh nói: "Có việc gì ư?"
"Xem ra tâm trạng của lãnh sự đại nhân tốt lắm." Đại Lỵ Lỵ nở nụ cười: "Hố chết vài vị hình thái thứ hai, còn giấu giếm chuyện bản thân đã đạt tới điểm cực hạn của giai đoạn đầu. Lãnh sự đại nhân ơi, ngài đúng là xuất sắc thật. . ."
"Đừng mỉa mai tôi như thế." Hứa Thâm không khách khí nói.
Đại Lỵ Lỵ thấy vậy cũng bớt đi một chút trêu tức. Chủ yếu là khi vừa nhận được tin tức này, bản thân cô cũng hoàn toàn ngơ ngác, chờ đến lúc tinh tế ngẫm lại mới thấy, nếu Hứa Thâm đã sớm đạt tới cực hạn, chẳng phải loại biểu hiện thường ngày mà hắn vẫn bày ra trước mặt cô chính là giả heo ăn hổ sao?
Là coi cô như con khỉ rồi tha hồ đùa giỡn hả?
Cho nên cô mới không nhịn được, vừa nói đã trêu chọc hắn hai câu.
Suy cho cùng, khi xảy ra loại chuyện này, thủ lĩnh trong hội đã phê bình cô không ít. Bọn họ cảm thấy cô ở chung cùng Hứa Thâm lâu như vậy, thế mà hoàn toàn không hay biết Hứa Thâm đã đạt tới cực hạn, qúa không làm tròn chức trách rồi.
Cô cũng vô cùng oan ức mà, người ta giấu giếm sâu như thế, làm sao cô có thể nghĩ tới chứ?
Huống chi nhóc con này chính là người mới, vừa tốt nghiệp huấn luyện doanh không đến nửa năm đâu. . .
"Mấy vị thủ lĩnh trong hội đã biết chuyện của lãnh sự rồi." Đại Lỵ Lỵ nói.
"Sau đó thì sao?"
"Tuy các vị thủ lĩnh trong hội có chút bất mãn về chuyện lãnh sự đại nhân giấu giếm thực lực, nhưng chung quy lại, tốc độ tiến bộ của đại nhân vẫn khiến người ta thực mừng rỡ. Lại nói, đúng là đại nhân sẽ bị liên lụy vào sự kiện lần này, nhưng trong hội đã ra tay che giấu một chút dấu vết giùm đại nhân rồi." Đại Lỵ Lỵ nói: "Cho nên lãnh sự không cần lo lắng."
Hứa Thâm thoáng ngẩn người, không nghĩ tới hội Truy Quang cũng ra tay hỗ trợ.
Hắn hỏi: "Trong hội đã xóa đi dấu vết như thế nào? Còn dấu vết ở đâu nữa?"
Quả nhiên cậu cũng có lúc phải lo lắng nha. . . Đại Lỵ Lỵ cười thần trong lòng, nhưng bên ngoài lại rất bình thản nói: "Chủ yếu là dấu vết trên camera giám sát, còn có dấu vết khởi động trang bị phá khư lưu lại ở hiện trường. Tuy trong hội cũng không biết những dấu vết ấy có phải do đại nhân lưu lại hay không, hơn nữa qua hai ba ngày, những dấu vết ấy đều sẽ tiêu tán, nhưng vẫn quyết định ra tay hủy diệt. Ngoài ra, trong hội cũng bố trí một chút che giấu khác, ví dụ như kẻ chết thay, lời khai của nhân viên liên quan."
Hứa Thâm thầm rùng mình, không nghĩ tới khởi động trang bị phá khư còn có thể lưu lại dấu vết, vậy mà hắn chưa bao giờ nghe nói tới chuyện này ở trong cục.
Tuy khá bất ngờ nhưng giọng nói của hắn vẫn duy trì bình tĩnh: "Tôi không sử dụng trang bị phá khư, nếu mấy người từng xem video trên camera giám sát, hẳn là cũng có thể nhìn thấy, cho nên chuyện mà mọi người xử lý chủ yếu vẫn là những hình ảnh trên camera giám sát. Nhưng tôi còn nhớ Liễu cục trưởng đã nhận lời che giấu giùm tôi rồi.”
"Lãnh sự đại nhân không đụng tới chúng nó là tốt nhất, nhưng để tránh bị người khác liên tưởng rồi hoài nghi, cứ hủy diệt hết càng thêm cẩn thận tỉ mỉ." Đại Lỵ Lỵ nói: "Về phần camera giám sát bên kia, tôi nghe nói khi trong hội chuẩn bị hành động, toàn bộ chúng đều bị hủy diệt rồi, nhưng hành động của bên kia vẫn chưa quá đúng chỗ, trong hội đã lấp kín một chút chỗ hổng, nhất là người qua đường lúc ấy, về cơ bản đều dán miệng tất cả rồi."