Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 239 - Chương 239. Tan Đàn Xẻ Nghé! Lạc Đường!

Chương 239. Tan Đàn Xẻ Nghé! Lạc Đường! Chương 239. Tan Đàn Xẻ Nghé! Lạc Đường!

Hứa Thâm có chút chấn động, không nghĩ tới cục trưởng lại che giấu sâu như vậy. Lúc trước, chỉ suýt chút nữa thôi, Mỹ Nhã và Tiểu Dã đều bị bắn chết, nhưng tình huống nguy hiểm như vậy vẫn không thể ép ông ấy để lộ ra thực lực của mình.

Nếu không phải cây súng mà Ngụy Công mang theo kia có uy lực quá lớn, vốn không phải súng Khư Thần bình thường, phỏng chừng ông ấy vẫn không định bại lộ bản thân.

Phanh!

Liễu Tích Xuyên cầm lấy cây súng trong tay Ngụy Công, lập tức lao đến cuộc chiến kịch liệt giữa lão Vương và trung niên nọ.

Một súng bắn ra! Không thể né tránh!

Bả vai người nọ bị thương, sắc mặt đại biến, chỉ kịp nhìn thoáng qua thân hình Liễu Tích Xuyên, đã vội vàng xoay người bỏ chạy, hiển nhiên kế hoạch mai phục ám sát lần này thất bại rồi, thậm chí gã còn có nguy hiểm về sinh mệnh .

Liễu Tích Xuyên này che giấu quá sâu, đã lừa gạt được tất cả mọi người!

"Đừng hòng chạy!" Hiển nhiên một khi đã bại lộ, Liễu Tích Xuyên cũng không định để lại người sống, ông ấy nhanh chóng xách súng theo đuổi giết đối phương.

Hứa Thâm và đám người Mục Tuyết, Sở Bạch đưa mắt nhìn nhau, lập tức nhặt lên mấy khẩu súng từ thi thể mấy tên thủ hạ khác, sau đó ngay từ trong Khư giới, bọn họ bắn thẳng về phía những người ở bên ngoài.

Viên đạn này có thể xuyên vào Khư giới, đương nhiên cũng có thể bay đến hiện thực, hai loại chất liệu đã được dung hợp lại, không nhìn ra sự khác biệt.

Ngay tại lúc đôi bên đang mải miết bắn nhau, Liễu Tích Xuyên và Vương Đại Gia mới đuổi theo tồn tại hình thái thứ hai của địch nhân, bỗng nhiên cấp tốc quay về, từ tầng sâu trong Khư giới đi vòng đến trước mắt mọi người. Hai người vừa trông thấy đám người Hứa Thâm, đã vội vàng nói: "Chạy mau!"

Chỉ thấy có một bóng ma khủng bố vừa buông xuống ở phía sau bọn họ, thoạt nhìn bóng dáng này rất giống một con nai, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện thân thể này luôn trong tình trạng vặn vẹo, tựa như một người khổng lồ bị cháy rụi.

Toàn thân người khổng lồ này đều cháy đen thui, tựa như vừa rời khỏi đống lửa thật lớn nào đó, dấu vết bị đốt đầy dữ tợn trải rộng khắp toàn thân, tư chi thon dài, kể cả khi nó đang bò sát đất cũng đạt tới độ cao sáu, bảy mét, gần bằng một tòa lầu cao hai tầng.

Chạy!

Con ngươi Hứa Thâm co rụt lại, ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy thứ này, hắn đã xoay người bỏ chạy.

Không riêng gì Hứa Thâm, đám người Mục Tuyết và Sở Bạch cũng lộ ra sắc mặt tái nhợt, bất chấp cuộc chiến bên ngoài, đều hoảng loạn chạy trốn.

Tùng tùng!

Ở trước mặt một con cổ thi giống hệt con nai kia, mọi người bọn họ chỉ như những con kiến đang hoảng loạn, chỉ duy nhất một bóng hình nhỏ nhắn xinh đẹp vẫn lững thững chắp tay sau lưng giống như đang đi dạo trong sân vắng, chậm rì rì theo sát phía sau Hứa Thâm.

"Chạy mau!"

Đảo mắt một cái, bóng dáng Vương Đại Gia và Liễu Tích Xuyên đã lướt qua đám người Hứa Thâm, dọc theo đường ray, cấp tốc phóng về phía trước.

Phanh!

Có viên đạn giết qua, đánh trúng bả vai Hứa Thâm.

Cảm giác đau đớn thấu xương cộng với tiếng gầm nhẹ đầy xa xưa truyền đến từ sau lưng, khiến cho Hứa Thâm cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt về sinh mệnh, hắn cũng bất chấp tất cả, không dám đuổi theo cục trưởng và Vương Đại Gia nữa, thay vào đó là vội vàng chạy ra bên ngoài đường ray.

Đám người Mục Tuyết và Sở Bạch cũng bị tách ra trong đợt truy kích. Ở đây có quá nhiều mục tiêu, đã hấp dẫn con cổ thi bị đốt rụi này tìm đến.

Theo quá trình bọn họ vận dụng tốc độ cao nhất tiến lên, dường như con cổ thi khổng lồ nọ đã dung nhập vào chiến trường trong căn nhà gỗ nhỏ. Một đám thuộc hạ của Ngụy Công vẫn đang ẩn mình trong tầng sương mù bên ngoài, lập tức nhìn thấy thứ khủng bố ấy, tất cả đều sợ tới mức, vội vàng xoay người chạy trối chết.

Nhưng bọn họ không phải trảm khư giả đã đạt tới điểm cực hạn của giai đoạn đầu, tốc độ chạy trốn kém xa đám người Hứa Thâm, số lượng lại nhiều, rất nhanh đã hấp dẫn sự chú ý của cổ thi.

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.

Cổ thi như con nai gặm cỏ, từ nơi lồng ngực của nó lại kéo dài ra, xuất hiện từng cánh tay dài nhỏ, nhặt những đám người dưới mặt đất lên, nhét vào trong miệng, lạnh lùng nhai nuốt mặc cho bọn họ điên cuồng giãy dụa.

Bên kia, trong tầng sương mù dày đặc tràn ngập, Hứa Thâm mải miết chạy trốn về phía trước hồi lâu, mới chậm rãi giảm tốc độ xuống, ánh mắt nhìn chung quanh, bên người hắn chỉ còn sương mù dày đặc.

Trên bình nguyên này có thêm một vài loại cây cối đã bị cháy sém, cũng ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy một cái ao nước nhỏ, nhưng trong ao có tiếng xì xào phun ra, tựa như có thứ gì đang hô hấp bên dưới.

Hứa Thâm không dám tới gần những nơi mình cảm thấy quỷ dị này. Sau khi hắn dừng lại, lập tức quay đầu chú ý phía sau, dường như cổ thi bị thiêu cháy kia không đuổi theo.

Nhưng hắn cũng không dám tiếp tục trở về, thay vào đó, trong đầu hắn đang nhớ lại phương hướng. Mặc dù lúc trước, hắn hơi hoảng loạn, chỉ cắm đầu chạy đi không chọn đường, nhưng trong đầu vẫn ghi nhớ phương hướng mình tiến đến.

Nói chính xác hơn, đường ray nằm nghiêng, chéo qua bên tay trái hắn, chỉ cần tiếp tục đi ngang qua, kiểu gì cũng có thể tìm được.

Và một khi Hứa Thâm tìm được đường ray, hắn tin tưởng bản thân sẽ một lần nữa quay về bên trong tường.

Hắn hít sâu một hơi, bắt đầu đi qua bên trái.

Ở trong sương mù dày đặc, tầm nhìn chỉ có chừng 10 mét, Hứa Thâm không ngừng đi tới đi tới, nhìn thấy từng bóng dáng mơ hồ mà vặn vẹo, đang đứng sừng sững trong sương mù dày đặc, dường như chúng có hình người.

Chờ tới khi hắn tiếp cận, mới thấy rõ những bóng dáng này đúng là "Xác" đi lang thang.

Hứa Thâm không xác định được, rút cuộc đám cổ thi này đang ở trong hiện thực hay là trong Khư giới, nhưng hắn vẫn lựa chọn đi vòng qua chúng.

Đám cổ thi kia vẫn lặng lẽ đứng sừng sững tại chỗ, tựa như không cảm nhận được Hứa Thâm.

Cứ như vậy, Hứa Thâm đi thẳng một đường tới, liên tục vòng qua cổ thi, hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi dừng chân lại. Mãi cho đến lúc này, hắn vẫn không tìm được đường ray, không khỏi có chút hoài nghi, có phải mình đã đi qua hay không?

Hay là phương hướng không đúng?

Đúng là trong sương mù dày đặc kiểu này rất dễ bị lạc.

Mà bị lạc ở ngoài tường này cũng tương đương với tử vong.

Bình Luận (0)
Comment