Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 240 - Chương 240. Ngọn Hải Đăng!

Chương 240. Ngọn Hải Đăng! Chương 240. Ngọn Hải Đăng!

Sắc mặt Hứa Thâm có chút khó coi.

Hắn chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, không dám dừng lại, nếu hắn thực sự đi nhầm, thì thừa dịp thể lực vẫn còn sẽ kịp quay đầu lại.

Một đường đi tới, đi tới, bỗng nhiên Hứa Thâm nhìn thấy một tia ánh sáng mơ hồ lóe lên trong màn sương mù dày đặc phía trước. Ánh sáng nọ ở trên cao chừng mười mét, tựa như một ngọn đèn đường.

Nhưng đèn đường tuyệt đối sẽ không cao đến vậy. . . trong đầu Hứa Thâm không khỏi hiện ra một vài thứ khủng bố, như một bộ phận nào đó trên người cổ thi có thể phát sáng, hoặc là ánh mắt... vân vân.

Sắc mặt hắn càng thêm khó coi, lập tức dừng tại chỗ nghỉ chân quan sát hồi lâu. Hắn quan sát rất kỹ, đã thật lâu rồi hào quang nọ vẫn không nhúc nhích, trong lòng mới hơi thả lỏng một chút, và sau đó, không kiềm chế được tò mò, lại chậm rãi tới gần.

Chỉ thấy bên dưới ánh hào quang nọ là một bóng đen đang đứng sừng sững, sương mù chung quanh nơi này nhạt đi thấy rõ, đã có thể nhìn thấy sự vật trong phạm vi 30 mét, và thứ hào quan mà hắn nhìn thấy kia chính là một ngọn đèn lớn!

Và dưới đèn là một tòa hải đăng!

Hứa Thâm có chút khiếp sợ, trong tầng sương mù dày đặc ở ngoài thành lại có một tòa hải đăng?

Còn đang liên tục được cung cấp năng lượng? !

Ngọn hải đăng cô đơn tĩnh lặng kia, không phát ra bất cứ âm thanh gì, bên dưới tháp là một cánh cửa sắt màu đen đang đóng chặt.

Hứa Thâm có chút do dự, tuy hắn không biết vì sao ở nơi này lại có hải đăng, nhưng hẳn là bên trong có người.

Hắn lấy hết can đảm tiến lên nhìn nhìn, rồi đi đến phía trước cánh cửa sắt bên dưới ngọn hải đăng gõ gõ: "Có người không?"

Tiếng gió thảm thiết nghẹn ngào vang lên, nhưng tầng sương mù không hề bị xua tan đi.

Hứa Thâm đợi một lát, lại gõ mạnh hơn chút, đồng thời nhìn nhìn bốn phía, lo lắng sẽ kinh động đến cổ thi.

"Có người không?"

Bên trong hải đăng vẫn không có phản ứng.

Và ngay tại thời điểm Hứa Thâm đang suy nghĩ xem mình có nên rời khỏi nơi quỷ dị này hay không, thì bỗng nhiên cửa sắt lại “Chi nha” một tiếng bật mở.

Một cái đầu dữ tợn thò ra từ bên trong.

Gần như trái tim Hứa Thâm vừa đột ngột ngừng lại.

"Cậu lạc đường sao?" Cái đầu dữ tợn này phát ra tiếng nói.

Suýt chút nữa Hứa Thâm đã vắt giò lên cổ chuẩn bị chuồn đi, nhưng hắn lại cố gắng khắc chế xúc động muốn chạy trốn đang dào dạt trong lòng, chỉ vì hắn phát hiện ra đối phương chỉ là một người có diện mạo cực kỳ xấu xí mà thôi, chứ không phải quái vật.

Hơn nữa thoạt nhìn tuổi tác của người này thật lớn, mái tóc xám trắng, lưng còng.

"Lại có thể trông thấy hải đăng. . ." Lão nhân có gương mặt xấu xí đánh giá Hứa Thâm, dường như đã rất lâu rồi lão không có rửa mặt chải đầu, mái tóc được tết lại, trên mặt đều là chấm đồi mồi và cáu bẩn.

"Lão nhân gia, chào. . . ông." Kỳ thực, Hứa Thâm rất muốn hỏi ông có phải con người hay không, nhưng sợ nếu hắn hỏi như vậy sẽ đắc tội với người. Hơn nữa, hắn cũng sợ khi hỏi xong, người ta lại nói bản thân không phải là người.

"Xem ra là đánh bậy đánh bạ. . ." Tựa như lão nhân nọ đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Hứa Thâm, đôi mắt lạnh nhạt nói: "Nơi này không phải nơi mà loại người chỉ đạt đến giai đoạn đầu như cậu nên tới, nhanh trở về đi. Tôi còn nhớ thế giới ngoài tường đã bị phong tỏa, vậy mà cậu lại đi ra bên này, là thăm dò bên ngoài tầm bảo sao? Đáng tiếc, nơi này không có bảo, chỉ có vô tận nguy hiểm mà thôi."

"Lão nhân gia, ông có biết nên quay về như thế nào không?" Hứa Thâm vội vàng hỏi.

"Cậu tới từ tòa thành nào?" Lão nhân hỏi.

"Thành Bạch Nghĩ." Hứa Thâm thành thật nói.

Vẻ mặt lão nhân hơi hơi biến hóa, lại trầm thấp hỏi: "Nghĩ Hậu bây giờ còn khỏe không?"

"Nghĩ Hậu?" Hứa Thâm sửng sốt.

Lão nhân phục hồi lại tinh thần, lắc lắc đầu, sau đó chỉ một ngón tay về phía đối diện Hứa Thâm: "Theo phương hướng bên kia, cậu cứ trực tiếp đi là đến nơi."

Hứa Thâm nhìn theo phương hướng ngón tay lão chỉ, trong đầu đã nhớ kỹ phương vị kia, bỗng nhiên có chút chần chờ, nói: "Lão nhân gia, lúc trước khi tôi ra khỏi thành, có đi theo một đường ray rời khỏi. Ông có biết đường ray ở đâu không? Vừa nãy tôi có đi nhưng tìm mãi không thấy nó ở ven đường."

"Đường ray sao?" Lão nhân không khỏi nở nụ cười, lộ ra hai chiếc răng vàng lớn thưa thớt: "Đó là thứ ở trong hiện thực, còn hiện giờ cậu đang ở nơi này, đương nhiên không nhìn thấy nó."

". . . ?" Hứa Thâm có chút mờ mịt, kinh ngạc nói: "Hiện giờ tôi không ở trong hiện thực?"

“Chẳng lẽ cậu không chú ý tới, chính mình đã bước vào tầng sâu trong Khư giới rồi sao? Hơn nữa còn là tầng thứ ba. . ." Lão nhân hướng ánh mắt quỷ dị nhìn Hứa Thâm, bỗng nhiên cả người đã biến hóa thành một con quái vật giảo hoạt, trong ánh mắt mang theo nguy hiểm mịt mờ.

"Tầng thứ ba. . ." Tựa như máu tươi toàn thân Hứa Thâm đã đọng lại, hắn khiếp sợ nhìn lão nhân: "Làm sao có thể?"

"Ở tầng thứ ba trong Khư giới, sẽ rất khó nhìn thấy hiện thực, sẽ bị tầng thứ hai của Khư giới ở giữa che đậy đi. . ." Lão nhân trầm thấp cười: "Chẳng lẽ trước khi cậu rời khỏi tường lại không biết, thế giới ngoài tường và Khư giới rất hỗn loạn sao? Nghĩa là bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào tầng Khư giới khác, thậm chí là tiến vào một tầng càng sâu hơn rồi vĩnh viễn không thể trở về. . ."

Sắc mặt Hứa Thâm đầy vẻ khó coi. Tuy hắn đã biết ngoài tường rất nguy hiểm, nhưng không ngờ nơi này lại hung hiểm đến thế.

Phải chăng cục trưởng Liễu Tích Xuyên đã biết điểm này?

Hứa Thâm lại nghĩ đến thùng tiền bị đánh xuyên qua kia, bên trong văng ra toàn giấy trắng và bụi đất, với tính cẩn thận tỉ mỉ của cục trưởng. . . Nếu ông ấy biết được chuyện này, khả năng cao là sẽ không ra ngoài tường giao dịch đâu?

Hoặc là ít nhất sẽ chuẩn bị biện pháp khác.

Nhưng trên đường đi, Hứa Thâm chưa từng nghe cục trưởng nói đến những biện pháp dự phòng và tình huống này, có thể thấy ngay cả cục trưởng cũng không biết.

"Đa tạ tiền bối đã báo cho." Hứa Thâm vội vàng nói tạ ơn. Tuy vẻ bề ngoài của lão nhân này thực hung ác, nhưng đối phương lại mang đến cho hắn cảm giác không quá xấu xa. Sau đó, Hứa Thâm lại hỏi: "Tiền bối, hiện giờ, ta cần làm như thế nào mới có thể quay về hiện thực?"

Bình Luận (0)
Comment