"Trực tiếp đi ra ngoài là đến nơi, sẽ tìm được lối ra chính xác..." Lão nhân gia nói xong, lại nhìn nhìn Hứa Thâm, hiển nhiên cảm thấy với năng lực của tên tiểu bối này, rất khó tìm được lối ra chính xác. Lão lắc lắc đầu, bỗng nhiên lấy ra một vật rất giống chiếc đồng hồ quả quýt từ ben trong túi tiền, rồi dùng bàn tay khô héo như móng vuốt đưa cho Hứa Thâm: "Mang theo thứ này đi, nó có thể khiến thân thể cậu trầm xuống, trở lại hiện thực."
Hứa Thâm tiếp nhận chiếc đồng hồ quả quýt nọ, nhìn thấy bên trong không phải là kim đồng hồ, mà là một vòng lốc xoáy màu đen không ngừng xoay tròn.
Thứ kỳ dị siêu phàm này khiến Hứa Thâm cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
"Nếu cậu có thể gặp được Nghĩ Hậu, hãy thay lão nhắn giùm một câu, cứ nói cố nhân còn sống..." Lão nhân chăm chú nhìn Hứa Thâm một cái.
Hứa Thâm giật mình, sau đó nghi hoặc nói: "Tiền bối, Nghĩ Hậu mà ông nói tới là ai?"
"Là người quản lý thành Bạch Nghĩ."
Hứa Thâm lại giật mình, sau đó liên tục gật đầu: "Nếu có cơ hội gặp mặt đối phương, tôi nhất định sẽ đưa."
"Đi thôi, bất cứ lúc nào cũng có thứ gì khác thường đi ngang qua nơi này, nếu để nó chú ý tới cậu, cậu sẽ không chạy thoát được đâu." Lão nhân nói xong, bỗng nhiên trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, nói: "Vậy trước khi cậu rời đi, có muốn tiến vào ngồi một lát hay không?"
Hứa Thâm đưa mắt nhìn khe hở nho nhỏ đang lộ ra trên cánh cửa, bên trong là một mảnh tối đen, nhưng dường như hắn vẫn có thể nhìn thấy, có thứ gì đó bị treo ngược bên trong tháp, thoạt nhìn rất giống hình người.
Sắc mặt hắn khẽ biến, không còn dám ở lâu thêm nữa, vội vàng nói: "Đa tạ tiền bối, tôi nhất định sẽ chuyển lời, cáo từ trước."
Nói xong hắn lập tức muốn đi, lại nhìn thấy Mai Phù bên cạnh mình vừa trực tiếp xuyên qua cửa sắt trước mắt, tiến vào bên trong hải đăng rồi.
Hứa Thâm khẽ giật mình.
Ngay trong lúc hắn đang do dự có nên đi trước hay không, bỗng nhiên bên trong hải đăng truyền đến chuỗi chấn động trầm thấp.
Sắc mặt lão nhân biến đổi, vội vàng “phanh” một tiếng kéo cửa ra, thân thể lui vào trong tháp.
"Chạy mau..." Cùng lúc ấy, Mai Phù bước ra từ bên trong cửa sắt màu đen, cười hì hì với Hứa Thâm nói.
Sắc mặt Hứa Thâm vẫn như thường, nhưng trong lòng lại run rẩy không ngớt.
Rút cuộc là Mai Phù đã làm cái gì?
Nhưng Hứa Thâm cũng nghe được lời nhắc nhở của cô, hắn lập tức bỏ lại một câu "Đa tạ tiền bối" rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Khi Hứa Thâm đi được hơn mười mét, hắn lại nhìn thấy cánh cửa sắt màu đen đằng sau bị mở ra, lão nhân gia kia từ bên trong xông tới, rồi kinh sợ nhìn khắp nơi xung quanh: "Vỡ rồi, làm sao có thể? !"
Ngay sau đó, thân hình lão vặn vẹo, không ngừng bành trướng lên, từ phần lưng còng sinh ra đôi cánh thịt, lồng ngực vỡ ra, biến thành một cái miệng rộng tấm không ngừng khép mở, bộ mặt dữ tợn, ánh mắt liên tục nhìn khắp nơi xung quanh, có vẻ vô cùng khẩn trương.
Sắc mặt Hứa Thâm biến đổi, hắn vội vàng bước nhanh hơn, cấp tốc rời đi.
Hiện giờ hắn cũng có chút hoài nghi, lão nhân này vốn là không phải nhân loại.
Hứa Thâm chạy dọc theo phương hướng lão nhân nọ chỉ, thật lâu sau, trong tay hắn vẫn cầm cái đồng hồ nọ, nhưng bỗng nhiên đến lúc này, hắn lại nhớ ra, mình đã quên hỏi lão nhân cách sử dụng thứ này rồi.
Hay là… chỉ cần nắm nó trong tay là được?
Hứa Thâm thường xuyên quay đầu lại nhìn về phía sau, vừa nhớ đến biến hóa dữ tợn của lão nhân trước lúc hắn rời đi, đáy lòng có chút lo lắng đối phương sẽ đuổi theo.
Ngược lại, Mai Phù vừa nãy còn vội vàng đi theo bên người hắn, lúc này đã khôi phục trở về dáng vẻ nhàn nhã thoải mái lúc ban đầu rồi. Cô chậm rì rì đi theo bên người hắn vừa như tản bộ vừa như dạo chơi.
Tuy Mai Phù đi rất chậm, nhưng kể cả lúc Hứa Thâm dùng tốc độ cao nhất chạy trốn, cô vẫn có thể duy trì loại tư thế nhàn nhã này để đi theo.
Lại nói, vừa rồi Mai Phù bước vào bên trong là làm cái gì?
Dù tầm mắt của Hứa Thâm không hề nhìn chăm chú vào Mai Phù, nhưng dường như cô có thể nhận thấy được điều gì, bỗng nhiên quay đầu, đáng yêu thè lưỡi với Hứa Thâm, nói: "Tôi chỉ nhẹ nhàng sờ một cái, ai ngờ thứ kia bị vỡ mất rồi, cũng không phải là tôi làm rơi đâu."
Hứa Thâm có chút không biết nên nói gì, Mai Phù nghịch ngợm quá.
Hắn rất muốn hỏi là vừa nãy cái gì đã vỡ, nhưng cuối cũng vẫn nhịn được.
Đến lúc này, Hứa Thâm chợt nhớ lại dáng vẻ khẩn trương của lão nhân, bỗng nhiên trong lòng thầm run rẩy.
Vị lão nhân kia nói nơi này chính là tầng thứ ba trong Khư giới...
Hứa Thâm chưa bao giờ đến tầng thứ ba Khư giới, kể cả khi hắn đột phá tới hình thái thứ hai, cũng chỉ có thể đi xuyên qua đến thứ hai Khư giới mà thôi. Nói như vậy, lão nhân kia là hình thái thứ ba?
Mà vừa rồi Mai Phù có đi xuyên qua cánh cửa sắt màu đen nọ, bước vào bên trong nghịch ngợm, thế mà lão nhân kia còn chẳng nhìn thấy cô...
Hứa Thâm không khỏi lén lút hít sâu một hơi, nói như vậy, cô nàng Mai Phù giống hệt em gái nhà bên đang đi cạnh hắn đây, tuyệt đối là tồn tại cực kỳ khủng bố, thậm chí còn siêu việt cấp A mà hắn biết tới.
...
...
Phanh!
Mục Tuyết vung kiếm chặt đứt đầu một con cổ thi, nhưng rõ ràng cái đầu đã rơi xuống, vậy mà thân thể cổ thi vẫn lập tức đánh tới, hung hãn không sợ chết, chẳng hề có chút ý định phòng vệ nào trong đầu.
Sắc mặt Mục Tuyết trở nên cực kỳ khó coi, lại liên tục chém tới, chặt đứt cả cánh tay và đùi cổ thi.
Nhưng con cổ thi này ngã xuống, cổ thi khác bên người lại nhanh chóng đi lên vây quanh.
Sắc mặt cô tái nhợt, thử giết khỏi vòng vây của đám cổ thi này, nhưng liên tục chém lật ngược hai con, mắt cá chân lại bị bắt lấy.
Cô vội vàng vung kiếm chặt đứt cánh tay con cổ thi kia, rồi kéo thân thể bị thương nhanh chóng lao về phía trước.
Rống!
Một con cổ thi từ bên cạnh đánh tới.
Cô lăn mình về phía trước, tránh thoát, hành động này lại đụng chạm tới vết thương trên bả vai, miệng vết thương đã băng bó xong lúc trước lại chảy ra máu tươi nhưng Mục Tuyết không có thời gian để kiểm tra thương tích, cũng không quay đầu lại, chỉ dốc toàn lực chạy về phía trước.
Những con cổ thi kia bò tới cực nhanh, chúng lại đang cấp tốc đuổi theo cô.
Mục Tuyết không thể không vung kiếm, tiếp tục chém giết, nhưng thể năng đã cạn kiệt nghiêm trọng. Cô cắn chặt hàm răng, nhìn sáu bảy con cổ thi chung quanh, chẳng lẽ cô sẽ bị chúng nó tươi sống tiêu hao mà chết ở chốn này?
"Mục đội?" Đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc vang lên.