Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 242 - Chương 242. Cậu Cầm Theo Cái Đầu Làm Gì?

Chương 242. Cậu Cầm Theo Cái Đầu Làm Gì? Chương 242. Cậu Cầm Theo Cái Đầu Làm Gì?

Mục Tuyết thoáng giật mình, không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng nhanh chóng xuyên qua từ bên trong sương mù dày đặc đến đây, mà sương mù chung quanh giống như bị cái gì đó dẫn dắt, đều bay qua bên đó.

"Hứa Thâm?"

Tới Mục Tuyết thấy rõ người tới là ai, trong lòng lập tức giật mình, không nghĩ tới Hứa Thâm vẫn còn sống.

Phải biết rằng trong thế cục hỗn loạn lúc trước, kể cả cô cũng liên tiếp trúng đạn, đang lúc lẩn trốn lại liên tiếp gặp được mấy con cổ thi, đã tiêu hao không ít thể năng...

"Đi mau." Mục Tuyết lập tức lao về phía Hứa Thâm.

Nhưng đám cổ thi bên người cô không hề ngừng lại, chúng nó lập tức bổ nhào tới.

Mục Tuyết còn chưa chạy được mấy bước đã bị chúng nó cuốn lấy.

"Để tôi tới giúp cô." Hứa Thâm nói xong, đã đưa tay ném bỏ một cái đầu, rồi nhanh chóng chạy về phía Mục Tuyết

Phốc!

Rút kiếm, vung chém.

Cổ thi lập tức ngã xuống.

Rất nhanh, Hứa Thâm đã chém ngược hai con cổ thi xuống đất, rồi kéo tay Mục Tuyết xoay người bỏ chạy.

Mục Tuyết có chút giật mình, không khỏi nhìn về phía Hứa Thâm: "Cậu không phải cực hạn?"

"Tôi đúng là cực hạn mà." Hứa Thâm nghi hoặc.

"Ý tôi muốn nói là cậu nắm giữ tới hạn rồi?" Ngực Mục Tuyết phập phồng, vừa chạy trốn vừa thở hồng hộc.

"Ừm." Hứa Thâm không ngừng kéo cô rất nhanh chạy về phía trước.

Mục Tuyết mượn lực từ bàn tay Hứa Thâm, liên tục chạy đi cũng không quá cố sức như lúc trước, chờ đến lúc hai người đã cắt đuôi được đám cổ thi, bàn tay lập tức rời ra, thoát khỏi bàn tay Hứa Thâm.

"Đa tạ." Chạy thêm chừng mười phút, tốc độ của Mục Tuyết thoáng chậm lại, cô thở hào hển nói tạ ơn, chợt nhìn về phía Hứa Thâm: "Xem ra cậu cũng gặp phải nguy hiểm sinh tử rồi, có thể tiếp tục sống thật không dễ dàng."

Cô cho rằng khi Hứa Thâm kích phát trạng thái tới hạn, cũng là lúc hắn gặp phải nguy hiểm sinh tử.

Hứa Thâm nghe ra ý tứ của đối phương, nhưng không cãi lại.

Trên thực tế, đúng là hắn từng gặp phải nguy hiểm sinh tử, nhưng không phải ở ngoài tường, mà là nguy hiểm sinh tử khi đối mặt với tiểu đội hình thái thứ hai kia.

"Cô bị thương."

"Cậu cũng vậy."

Hai người đều nhìn nhau mà không nói gì, sau đó, mạnh ai người nấy tự băng bó miệng vết thương cho mình.

Lúc trước, bả vai Hứa Thâm bị súng Khư Thần bắn trúng, trang phục tác chiến bị đánh xuyên qua, viên đạn khảm vào cơ bắp trên vai. Tuy hắn đã dùng khư lực ổn định thương tích và cầm máu, rồi sau khi rời khỏi ngọn hải đăng kia, lúc đi trên đường, hắn đã xử lý viên đạn, nhưng vừa nãy phát lực lại có máu tươi chảy ra.

"Cậu biết đường không?" Mục Tuyết băng bó đơn giản xong, lại nhìn tầng sương mù dày đặc xung quanh, mở miệng hỏi.

Hứa Thâm gật gật đầu: "Tôi biết phương hướng đại khái."

"Được, vậy cậu dẫn đường đi." Mục Tuyết nói, vẫn nhanh nhẹn quyết đoán và quả cảm như lúc bình thường.

Hiển nhiên, trong lúc cô chạy trốn đã bị mất phương hướng.

Hứa Thâm cũng không khách khí, hắn lập tức phụ trách chỉ đường.

Rất nhanh hai người lại gặp được cổ thi, Hứa Thâm lao tới chém lật ngược, rồi gỡ cái đầu xuống.

Chờ sau khi hai người bọn họ gia tốc tiến lên bỏ lại đống thân thể cổ thi đang trong quá trình tụ tập lại, Mục Tuyết nhìn cái đầu cổ thi trong tay Hứa Thâm, nghi hoặc nói: "Cậu cầm thứ này làm gì?"

"Để xua tan sương mù." Hứa Thâm nói.

Ngay tiếp theo, hắn lập tức dùng hành động thay cho lời giải thích có hiệu quả nhất, đó là giơ cái đầu cổ thi trong tay lên, sương mù dày đặc chung quanh tụ tập cực nhanh, chúng đổ dồn vào miệng vết thương trên cái đầu kia, tựa như muốn giúp nó chữa trị.

Nhưng cũng vì chuyện này lại khiến cho sương mù chung quanh loãng dần, tầm nhìn có thể tăng thêm vài mét.

Nếu bọn họ cứ một mực dừng lại, mặc cho sương mù tụ tập, thậm chí còn có thể tụ tập toàn bộ sương mù dày đặc trong phạm vi gần xung quanh, để lộ ra một khu vực không có sương mù.

Mục Tuyết trông thấy chuyện này, lại có chút á khẩu không trả lời được, qua hồi lâu sau, cô mới nói: "Thật may vì cậu có thể nghĩ ra loại biện pháp này."

Hứa Thâm lộ ra nụ cười hàm hậu thành thật: "Cũng là linh cơ vừa động (chợt nghĩ ra) thôi."

Nếu trong tay hắn không mang theo một cái đầu y chang đồ tể, đúng là Mục Tuyết sẽ bị nụ cười trên mặt hắn mê hoặc…

Hai người kết bạn, không bao lâu sau đã tìm được đường ray rồi. Bọn họ lập tức đi men theo đường ray, một đường quay về.

Ở trên đường, hai người đã gặp được Mỹ Nhã bị thương ngất đi, ngã vào bên cạnh đường ray, trên người cô có vài chỗ bị thương, là lúc trước đã thay cục trưởng cản đạn, cũng có vết thương do bản thân mình bất cẩn gây nên, ngoài ra còn có hai vết bị cắn gặm nơi cánh tay.

Hiển nhiên cô cũng từng giao chiến với cổ thi.

Mục Tuyết lay người Mỹ Nhã, nhìn thấy ý thức của cô chỉ có thể miễn cưỡng thức tỉnh, không thể tỉnh táo lại bình thường, lập tức cõng cô lên lưng.

Hứa Thâm mang theo cái đầu cổ thi đi phía trước mở đường. Ngay khi sương mù dày đặc sắp chữa trị cho miệng vết thương trên đầu khép lại, hắn sẽ đâm ra mấy kiếm, khiến cho khuôn mặt trên cái đầu xuất hiện càng nhiều miệng vết thương hơn, khiến cho tốc độ hấp thu tụ tập sương mù dày đặc trở nên nhanh hơn.

Thoáng nhìn một cái, còn có thể nghĩ rằng trong tay hắn đang cầm theo một cái bếp bốc hơi nghi ngút.

Trên đường, ba người bọn họ vừa đi vừa ngừng, mỗi khi gặp được cổ thi đang lang thang bên cạnh đường ray, Hứa Thâm sẽ hỏi ý kiến Mục Tuyết rồi mới xử lý, kì thực hắn làm như vậy để cô phán đoán xem cổ thi này nằm ở tầng sâu hay là tầng nông trong Khư giới.

Nếu là tầng nông trong Khư giới, nhiều nhất chúng nó chỉ sở hữu lực lượng tại điểm cực hạn của giai đoạn đầu mà thôi, Hứa Thâm có thể dễ dàng giải quyết.

Chừng hai giờ sau, ba người đã về tới tường cao, lập tức nhìn thấy ba bóng dáng đang đứng dưới bức tường.

Tựa như đối phương cũng chú ý tới bọn họ, một người trong đó lập tức đi lên nghênh đón, đúng là Sở Bạch.

"Không làm sao chứ?" Sở Bạch liếc mắt nhìn ba người một cái, có chút ngoài ý muốn khi thấy Hứa Thâm cũng sống sót.

"May mắn." Mục Tuyết cõng Mỹ Nhã đi tới bên cạnh tường.

Đương nhiên, hai người khác đang chờ ở nơi này chính là Liễu Tích Xuyên và Vương Đại Gia.

Bình Luận (0)
Comment