Chờ đến lúc hắn rời khỏi sở nghiên cứu, lại nhìn thấy Vương Đại Gia quay về vị trí quen thuộc ngoài cửa từ bao giờ rồi, ông ấy đã thay áo lót, dáng vẻ rất buồn ngủ, nhìn qua có chút phờ phạc.
Vương Đại Gia liếc Hứa Thâm một cái, lười biếng nói: "Nhóc con, nhớ bảo quản cái mặt nạ kia của cậu cho tốt."
Hứa Thâm nghĩ đến chiếc mặt nạ Ly tỷ đã đưa tặng, khẽ gật đầu nói: "Đương nhiên rồi."
"Đáng tiếc, mặt nạ còn đây nhưng Giang gia lại không còn..." Vương Đại Gia nhìn theo bóng dáng Hứa Thâm rời đi, ánh mắt đầy thổn thức cô đơn: "Con bé hắc ti kia, khuyên như thế nào cũng không chịu nghe. Thực sự là không nên đi mà, ngay cả thứ quan trọng như mặt nạ cũng tùy tiện tặng cho người ta rồi, Giang gia còn có thứ gì đó trân quý hơn sinh mạng của cô nữa sao..."
...
...
Hứa Thâm nhanh chóng trở lại khu phố Nham La.
Hành trình ra ngoài tường lần này cực kỳ nguy hiểm, sau khi hắn trở về nơi ở, phải liên tục nghỉ ngơi hồi phục tới ba ngày, vết thương trên bả vai mới khép lại, nhưng khi phát lực vẫn mơ hồ cảm thấy đau đớn.
Trong vòng ba ngày này, Hứa Thâm vẫn liên tục hấp thu Tịnh Khư Tề, đồng thời cũng bắt đầu tinh lọc khư lực. Nói chính xác hơn, hắn vừa hấp thu vừa loại trừ tạp chất, khiến cho lượng khư lực trong cơ thể luôn duy trì ở trạng thái bão hòa.
Sau khi khư lực bị tinh lọc, Hứa Thâm lại phát hiện khả năng điều khiển của hắn đã trở nên thuần thục hơn, tương đương với xác suất thành công khi đột phá hình thái thứ hai rất cao.
Buổi sáng hôm ấy, Hứa Thâm ra ngoài đặt mấy tờ báo chí, hắn đã quen với chuyện hàng ngày đều hiểu biết một chút tin tức đơn giản thông qua báo chí.
"Phân hội của hội Hỗ Trợ Vụ Công tại đường Giản Việt thuộc khu Hắc Quang vừa bị phanh phui bê bối ra ngoài ánh sáng, thành viên trong hội đùa bỡn nữ công nhân vụ dân trẻ tuổi đến nơi này xin giúp đỡ..."
"Hội Hỗ Trợ lọt vào chỉ trích của toàn xã hội."
"Nữ thần Hắc Dạ từng nói, chúng ta cần phải đồng tình với kẻ yếu, yêu thương kẻ yếu, mà không phải ức hiếp kẻ yếu, đùa bỡn kẻ yếu!" Đây là lời nói của một cô gái nhà giàu đến nội thành đào tạo chuyên sâu về văn học.
"Hội Hỗ Trợ Vụ Công thu phí hội viên, nhưng không trợ giúp vụ dân mở rộng chính nghĩa, thậm chí còn cấu kết với lãnh đạo công ty, cắt xén tiền lương của vụ dân, hai bên thông đồng làm bậy..."
"Chấp sự của hội Hỗ Trợ Vụ Công vừa bị bắt vì tội giết người..."
Từng mẩu tin tức nho nhỏ có liên quan tới hội Hỗ Trợ Vụ Công đều được tập trung vào cùng một chỗ trên các trang báo, hiển nhiên bọn họ có thể đăng tải những tin tức này lên, cũng không hề dễ dàng.
Tuy hội Hỗ Trợ Vụ Công được thành lập nên với mục đích chủ yếu là phục vụ vụ dân, nhưng tôn chỉ này đã sớm biến chất, trở nên càng giống quản lý hơn.
Mà vụ dân, tuy tiền lương của bọn họ không nhiều lắm, lại là quần thể yếu thế, nhưng số lượng cực kỳ đông đảo.
Bởi vậy, đám người trong hội kia cướp đoạt tiền của vụ dân, mỗi người một ít, tích tiểu thành đại, cũng gom thành số lượng tương đối lớn, khiến cho một tổ chức trảm khư giàu có như cục Khư Bí, cũng chỉ cân sức ngang tài cùng hội Hỗ Trợ Vụ Công kia thôi.
Thậm chí trên một loại trình độ nào đó, bên này còn không theo kịp người ta.
"Hành động phản công của cục trưởng tới nhanh thật..." Hứa Thâm đang chăm chú lật xem báo, cũng không khỏi than thở.
Nếu là trước kia, hắn sẽ cảm thấy khiếp sợ, hành động này đã phá vỡ nhận thức vốn có trong hắn, nhưng hiện giờ, hắn chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra điểm mờ ám đằng sau.
Huống chi hắn từng là vụ dân, đã được trải nghiệm cái gọi là tệ hại của hội Hỗ Trợ Vụ Công, cho nên chẳng cảm thấy ngoài ý muốn khi đọc những điều này.
"Hội Truy Quang có 7 vị thủ lĩnh tọa trấn hàng năm. Bọn họ đều là hình thái thứ hai, cục Khư Bí lại chỉ có cục trưởng và Vương Đại Gia... Nhưng thế lực của hội Truy Quang trải rộng cả thành Bạch Nghĩ, bao gồm cả sáu khu. Nếu từng khu đều có một tồn tại hình thái thứ hai tọa trấn, tính ra chiến lực đỉnh cao của mỗi một thế lực cũng hơn kém nhau không nhiều lắm, thậm chí cục Khư Bí còn cao hơn một chút."
Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, hội Hỗ Trợ Vụ Công này có thể phái ra một vị hình thái thứ hai ẩn núp ở ngoài tường tập giết bọn hắn, phỏng chừng trong hội cũng có không ít tồn tại hình thái thứ hai tọa trấn.
Hứa Thâm lại lật sang một trang báo khác.
Trên này đều là những tin tức nho nhỏ bên lề.
Hắn tùy ý đọc lướt qua những mẩu tin này, bỗng nhiên lại phát hiện thời cơ cho mình đã gần tới rồi.
Đêm đó.
Hứa Thâm mặc bộ trang phục tác chiến mới tinh vừa lĩnh hồi hôm qua, ở bên ngoài còn phủ thêm một chiếc áo khoác màu nâu, sau đó rời khỏi nhà, hòa mình vào bóng đêm.
...
Tại một căn nhà một tầng có mái nhọn, bên trong một tiểu khu danh tiếng nào đó thuộc khu phố Nham La.
Hoàng Hạo đang ngồi trong phòng khách, đã say khướt nhưng vẫn liên tiếp uống rượu, trong lòng thường xuyên mắng vài câu kỹ nữ thối... vân vân.
"Không phải chỉ là chị tìm được một người chồng tốt thôi sao? Vậy mà ngày thường đều ép tôi phải cúi đầu khom lưng. Ừ thì vậy cũng được đi, nhưng kết quả thì sao hả? Là tự chị ngã chết. A, ngã chết..."
"Hiện giờ thì hay rồi. Ông chồng của chị không thèm nể mặt thằng em này một chút nào. Tại vì sao? Vì người ta trách chị vô dụng đó."
"Nếu chị có thể càng thêm hấp dẫn hơn một chút, hầu hạ anh ấy càng thoải mái hơn một chút, thì dù chị chết đi rồi, anh ấy đâu có đối xử với tôi như vậy?"
Gã lảm nhảm một hồi lập tức ném văng chai rượu đi, bàn tay cầm lấy miếng thịt trên bàn hung hăng gặm cắn.
"Bữa ăn khá ngon nha, vừa lúc tôi cũng chưa kịp ăn khuya." Bỗng nhiên một tiếng cười khẽ vang lên.
"Cút, đừng làm phiền tao!" Hoàng Hạo rống giận.
Nhưng gã vừa dứt lời, bỗng nhiên nhìn lại, không biết từ khi nào, đã có một thiếu niên đang ngồi ngay ngay trên chiếc sofa bên cạnh mình.
"Là cậu? !" Hoàng Hạo nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên, sắc mặt lập tức thay đổi, kinh sợ nói: "Cậu vào đây bằng cách nào?"
"Anh không biết chút nào về nhân viên trảm khư sao?" Hứa Thâm kinh ngạc hỏi lại.
Đương nhiên là Hoàng Hạo biết chứ, gã hỏi như vậy hoàn toàn là phản ứng theo bản năng mà thôi.
Đúng là cánh cửa nhà gã có trang bị khóa chống trộm, nhưng ba cái thứ này chỉ có thể phòng trộm cắp, làm sao mà phòng được đám quái vật này?