Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 245 - Chương 245. Anh Có Quen Biết Tử Thần Không?

Chương 245. Anh Có Quen Biết Tử Thần Không? Chương 245. Anh Có Quen Biết Tử Thần Không?

"Cậu tới nơi này làm gì?" Sắc mặt Hoàng Hạo trở nên khó coi, hiển nhiên Hứa Thâm tới đây không có ý tốt.

"Giải quyết anh." Hứa Thâm bình tĩnh nói.

"Cái gì?" Hoàng Hạo ngẩn ra. Hứa Thâm nói quá mức thẳng thắn, khiến cho ngay lúc này, gã có chút sửng sốt, có vẻ sợ mình vừa nghe nhầm.

Nhưng chờ đến khi Hoàng Hạo nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hứa Thâm, rốt cuộc gã cũng phản ứng lại. Trái tim hung hăng co rúm một cái, gần như cơn say đã bay đâu mất hơn phân nửa rồi. Gã cả giận nói: "Cậu muốn giết tôi? Cậu có biết tôi là ai không, anh rể tôi là viện trưởng bệnh viện Thái Khang. Tôi còn quen biết Trần khoa trưởng trong cục của cậu. Tôi còn quen biết. . ."

"Anh có quen biết Tử Thần không?" Hứa Thâm cắt ngang lời gã.

Hoàng Hạo giật mình.

"Nếu quen biết, anh có thể cầu xin đối phương đừng mang anh đi." Hứa Thâm nói.

Toàn thân Hoàng Hạo run rẩy không ngừng.

Vào giờ khắc này, rốt cuộc gã cũng hiểu được, thiếu niên trước mắt này thực sự đến để giết gã rồi.

Tuy bình thường gã cũng hiểu, những nhân viên trảm khư này tuyệt đối có lực lượng giết chết bọn họ, nhưng bọn họ lại biết, chỉ cần đối phương không muốn chết, sẽ không bị kích động quá mức mà gây nên loại chuyện này.

Suy cho cùng, bảo tiêu cũng có thể giết người, nhưng ai sẽ sợ bảo tiêu của chính mình?

Và đương nhiên khi xung quanh chỉ vẻn vẹn có hai người, vị bảo tiêu kia cầm súng kíp trong tay nói một câu, tao muốn giải quyết mày... Ai có thể không hoảng hốt?

"Nếu cậu giết tôi, cả cậu cũng sẽ bị chế tài (trừng phạt theo luật pháp)!" Sắc mặt Hoàng Hạo cực kỳ khó coi, gã cắn răng nói: "Chẳng lẽ cậu muốn đồng quy vu tận (cả hai cùng chết) với tôi? Tôi đâu có đắc tội với cậu!"

Hứa Thâm cười cười, cũng không vạch trần lời nói của đối phương, chỉ nhẹ giọng trả lời: "Ai nha, anh đánh giá bản thân mình quá cao rồi đó. Sẽ không ai biết là tôi giết anh đâu. Bởi vì cái chết của anh chính là một chuyện ngoài ý muốn. Anh đã say rượu cộng thêm ăn uống quá độ làm cho cơ tim tắc nghẽn mà chết."

"Mày!" Hoàng Hạo sợ tới mức mồ hôi lạnh tuôn như mưa khắp người, sắc mặt trắng bệch, nhưng đột nhiên, gã đổi giọng nói: "Hứa lão đệ, không, Hứa ca, Hứa gia! Buông tha cho tôi đi mà. Tôi van xin cậu, cậu bảo tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó. Bất cứ chuyện gì tôi cũng nghe theo cậu. Có phải cậu đến đây vì chuyện phí bảo hộ hay không? Tôi cam đoan, tôi chắc chắn sẽ giao, hơn nữa còn là gấp đôi! À không, là gấp ba!"

"Còn chuyện phía lão Trần nữa, cũng là tôi làm. Tôi rất xin lỗi cậu. Cậu cứ đánh, cứ mắng tôi đều được, nhưng tuyệt đối đừng giết tôi. Tôi xin cam đoan sẽ không tiếp tục làm phiền cậu nữa đâu!"

Nói xong, gã lập tức rời khỏi chiếc sofa, trực tiếp quỳ xuống đất, còn liên tục dập đầu với Hứa Thâm.

Gã hoàn toàn không có ý định hò hét gọi người.

Hàng năm Hoàng Hạo đều giao tiếp cùng nhân viên trảm khư, đương nhiên biết rất rõ về thân thủ của bọn họ. Nếu gã hô to một tiếng, chưa chắc đã gây nên hiệu quả gì nhưng chắc chắn sẽ đẩy nhanh tốc độ chết của bản thân.

Và đối mặt với tình huống này, chỉ có thể cầu xin, giải thích, biểu hiện thành khẩn mới có cơ hội sống sót.

Hoàng Hạo lộ ra vẻ mặt hèn mọn, mong muốn dựa vào bản lĩnh nhập vai của mình để vượt qua tai nạn lần này.

Mặt Hứa Thâm đầy tươi cười, hắn yên tĩnh quan sát hết thảy những biến hóa trên sắc mặt của kẻ đối diện, nếu là trước kia, hắn sẽ nhẹ dạ mềm lòng, nhưng hiện giờ thì không.

Dù sao, hắn cũng cho đối phương hai lần cơ hội rồi.

Tựa như đêm hôm đó, khi tên trộm nọ muốn vào nhà hắn trộm đồ, hắn đã khuyên bảo đối phương tới ba lượt, nhưng kẻ đó lại muốn dùng lưỡi dao tập kích hắn…

Và kết quả của đối phương, hẳn là mọi người đều hiểu.

Có những người lạ vậy đó, bình thường có vẻ thông minh nhưng lúc cần thông minh để giữ mạng, lại kiên quyết ôm lấy sự ngu ngốc mù quáng của mình.

"Anh cảm thấy cái mạng của anh trị giá bao nhiêu tiền?" Hứa Thâm hỏi.

Hoàng Hạo ngẩn ra, nhưng gần như ngay lập tức, gã đã hiểu được suy nghĩ của Hứa Thâm, trong lòng ngấm ngầm buông lỏng một hơi, vội vàng nói: "Một trăm vạn, không, hai trăm vạn! Đó gần như là toàn bộ của cải của tôi rồi!"

"Xem ra anh không mua được mạng mình rồi." Hứa Thâm lắc đầu.

Hoàng Hạo cầu xin tha thứ nói: "Hứa gia, tuy ngày thường cậu nhìn thấy tôi kiếm được rất nhiều, nhưng tôi cũng chi rất lắm, chơi gái này, mời khách này. Lúc bình thường, muốn duy trì những mối quan hệ bạn bè, tôi cũng cần tiêu phí không ít tiền, giống như lão Trần trong cục các cậu đó, hàng năm tôi đều mất vào tay anh ta cả trăm vạn!"

Hứa Thâm nhướng mày: "Khoản tiền ấy, nếu anh thành thành thật thật giao phí bảo hộ, chẳng phải đơn giản hơn sao?"

Hoàng Hạo cười khổ, nói: "Đây là hai việc khác nhau. . ."

Hứa Thâm khẽ gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ vươn tay, tựa như muốn nâng gã dậy.

Hoàng Hạo cho rằng Hứa Thâm muốn nâng mình lên, nghĩa là hắn đồng ý với điều kiện kia rồi, trong lòng lại ngầm thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó, bàn tay đang được nâng lên kia chợt truyền đến một tiếng “tạp sát”, ngón giữa gập về phía sau.

Gã không nhịn được phát ra tiếng kêu thảm thiết.

"Hiện giờ thì giá trị bao nhiêu tiền?" Hứa Thâm nhẹ giọng hỏi.

Mồ hôi lạnh túa đầy trán Hoàng Hạo, sắc mặt gã càng thêm tái nhợt, hai mắt đầy kinh hoàng nhìn thiếu niên trước mắt,

Lần đầu gặp mặt, hắn giống hệt một chú cừu non, tùy ý để gã bắt nạt, nhưng hiện giờ, chỉ qua một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, hắn lại trở thành một kẻ hung tàn tựa ác ma.

"Ba, ba trăm vạn!" Hoàng Hạo run rẩy nói: "Đây là toàn bộ tài sản của tôi rồi."

Lại “Tạp sát” một tiếng.

Ngón trỏ cũng gập về phía sau.

"Hiện giờ thì sao?"

"Bốn, bốn trăm vạn, Hứa gia, đây thực sự là toàn bộ rồi, ô ô!" Hoàng Hạo đau đến mức nước mắt nước mũi đều tràn ra, trong miệng lắp bắp cầu xin.

“Tạp sát.”

Ngón áp út cũng gập về phía sau.

"Không còn nữa sao?" Hứa Thâm nhẹ giọng hỏi.

"Không, thực sự không còn." Hoàng Hạo liên tục cầu xin tha thứ.

“Tạp sát.”

Ngón út cũng gập lại.

Dường như cả bốn ngón tay đã nắm chặt lấy mu bàn tay.

"A. . ." Hoàng Hạo kêu thảm thiết, không ngừng cầu xin tha thứ: "Năm, năm trăm, thật sự không có, đánh chết tôi cũng không có!"

“Vậy thì chuyển qua tay bên này." Hứa Thâm mỉm cười, lại cầm lấy bàn tay kia của gã.

Bình Luận (0)
Comment