Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 246 - Chương 246. Tiền Tôi Nhận, Mạng Của Anh, Tôi Cũng Muốn!

Chương 246. Tiền Tôi Nhận, Mạng Của Anh, Tôi Cũng Muốn! Chương 246. Tiền Tôi Nhận, Mạng Của Anh, Tôi Cũng Muốn!

Ánh mắt Hoàng Hạo lộ ra vẻ hoảng sợ, gã nhìn Hứa Thâm mà cứ như trông thấy quỷ, kinh hoàng không sao kiềm chế nổi.

“Tạp sát”…

“Tạp sát”…

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, ngay khi âm vực trở nên quá cao, gã sẽ bị Hứa Thâm tát cho một cái đánh trở về, chỉ có thể phát ra tiếng gầm nhẹ đầy thống khổ.

Giá cả cuối cùng đã trở thành 620 vạn.

"Tiền nằm trong sổ tiết kiệm, được gửi tại ngân hàng Mặc thị nội thành, đây là ngân hàng lớn đó." Hai cánh tay của Hoàng Hạo đang không ngừng run rẩy, ngón tay cuộn lên giống hệt chân bạch tuộc, trên mặt không chút huyết sắc, đau đớn đến mức trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Mặc thị. . ." Ánh mắt Hứa Thâm khẽ nhúc nhích, hắn vừa nhớ tới Mặc Tiểu Tiểu. Cô ấy từng để lộ thân phận uy hiếp đôi vợ chồng phú hào lúc trước, dường như cũng là người có lai lịch lớn, phải chăng Mặc Tiểu Tiểu và Mặc thị này có quan hệ với nhau?

Dưới sự uy hiếp của Hứa Thâm, Hoàng Hạo khó nhọc lấy ra cuốn sổ tiết kiệm từ phòng quỹ bảo hiểm, giao cho hắn.

"Khoản tiền này được tôi tự mình đi gửi, cần phải có vân tay của tôi nghiệm chứng." Hoàng Hạo run rẩy nói, rất sợ Hứa Thâm sẽ giết người diệt khẩu.

"Không thành vấn đề." Hứa Thâm gật gật đầu, đột nhiên Hoàng Hạo có cảm giác hai hai cánh tay vốn đang đau đớn chợt nhẹ bẫng đi, cảm giác thống khổ biến mất, ngược lại bỗng xuất hiện một chút lành lạnh mơ hồ.

Rất nhanh, loại cảm giác này dần dần trở nên mãnh liệt, lạnh như băng. Ngay lúc cái lạnh như băng ấy đi đến mức tận cùng, gã lại có cảm giác nóng cháy, mà ngay lúc cảm giác nóng cháy này bắt đầu trở nên mãnh liệt, nó lại mang đến thống khổ không nguôi.

Hoàng Hạo cúi đầu nhìn lại, hai bàn tay gã đã biến mất rồi, đã gãy lìa từ phần cổ tay.

"Cậu. . ." Hoàng Hạo giật mình.

"Thật có lỗi, tiền tôi nhận, nhưng mạng của anh, tôi cũng muốn." Hứa Thâm nhẹ giọng nói.

Hoàng Hạo hoảng sợ trừng lớn con mắt, nói: "Cậu… cậu nói không giữ lời. Nhưng… nếu cậu vừa muốn có tiền vừa muốn giết tôi, kiểu gì cũng để lại manh mối, cuối cùng cũng bị bắt mà thôi!"

"Sẽ không. Lúc tôi tới đây đã tránh được camera giám sát, vốn muốn cho anh chết vì cơ tim tắc nghẽn, nhưng hiện giờ lại thôi. . . Chết vì bị người ta mò vào trong phòng cướp bóc, cũng không vấn đề gì. Hơn nữa, nếu tôi thật sự bị điều tra ra, cũng có thể nói là anh xúc phạm tôi, còn chủ động tập kích, và trong lúc tôi tự vệ đã không cẩn thận giết chết anh rồi." Hứa Thâm mỉm cười nói.

Hoàng Hạo nghe đến đây, con mắt lập tức trừng đến tròn xoe, lý do nhảm nhí như vậy, sẽ có người tin sao?

Tập kích? Tôi bị giết ở trong nhà của mình đó? Rút cuộc là tôi tập kích cậu hay cậu tập kích tôi?

Yết hầu gã khô như muốn nứt ra, nhưng cả nửa ngày vẫn nói không ra một chữ.

. . .

. . .

Hứa Thâm cân nhắc tới độ mạo hiểm khi tự bản thân đi rút tiền, vì vậy hắn đi tới vùng ngoại thành, tìm được một vụ dân, tỏ vẻ mình sẽ giúp đối phương mở mắt, khiến cho gã nhìn thấy thế giới chân thật này, nhưng gã phải giúp mình hoàn thành một chuyện.

Vụ dân nọ biết mình đã gặp may mắn, cầu còn không được, lập tức nhận lời.

Hứa Thâm thông qua Đại Lỵ Lỵ, bỏ ra mười vạn mua được Khư Nguyên Dịch giúp mở mắt ở chợ đêm, giúp vụ dân này mở mắt, sau đó giao cho đối phương một đôi bao tay, để cho người này tới ngân hàng được chỉ định nào đó của Mặc thị đặt tại khu thành thị lấy tiền.

Vụ dân kia vừa nhìn thấy đôi bao tay, đã có cảm giác thứ này được chế tạo từ da người, nhưng gã không dám hỏi nhiều.

Bởi vì đây là lần đầu mở mắt, cho nên trên bất cứ phương diện nào, vụ dân nọ đều tỏ ra cực kỳ cẩn thận.

Hứa Thâm đưa đối phương đến cửa ngân hàng, và yên tĩnh chờ đợi.

Không bao lâu sau, vụ dân với vẻ mặt ngơ ngác rời khỏi nơi ấy, lập tức nói cho Hứa Thâm biết, muốn lấy tiền vượt qua trăm vạn cần phải hẹn trước một tuần.

Hứa Thâm để cho gã bước vào bên trong hẹn trước, khi hết một tuần cũng trong khoảng thời gian này, bọn họ sẽ đến lấy.

Sau đó, hắn lại dẫn vụ dân trở về, cho gã một khoản tiền, bảo gã không cần đi làm, cứ tìm một khách sạn nhỏ nào đó ở đúng một tuần, đợi cho khi đến lúc đi lấy tiền là được.

Vụ dân nọ cũng ý thức được loại hành vi này có chút quái dị, rất giống đang phạm tội, nhất là từ đầu đến cuối Hứa Thâm đều đeo mặt nạ, không lộ ra hình dáng, càng khiến gã thêm chắc chắn với loại suy đoán này.

Nhưng so sánh với chỗ tốt mình sẽ nhận được, tới cuối cùng, gã vẫn lựa chọn nghe theo.

Dù sao đây cũng là cơ hội sẽ thay đổi vận mệnh cả đời gã.

Bảy ngày sau, dưới sự hướng dẫn của Hứa Thâm, vụ dân nọ đã thuận lợi lấy được tiền vào tay rồi mang theo rương tiền bước lên xe taxi.

Hứa Thâm tiếp nhận rồi mở ra nhìn sơ sơ một lượt, trong rương toàn tiền là tiền, hắn lập tức yêu cầu lái xe đi tới vùng ngoại thành.

Tại nơi này, Hứa Thâm thả vụ dân kia xuống, rồi lấy ra mười vạn từ trong rương, giao cho gã, xem như phí làm việc vất vả.

Với loại chuyện này, Hứa Thâm không hề keo kiệt, sau đó, hắn lại yêu cầu lái xe quay về khu thành thị.

Nhưng ngay khi chiếc xe thong thả đi chậm đến một nơi càng thêm hẻo lánh tại vùng ngoại ô, đôi mắt Hứa Thâm thoáng nheo lại.

Chờ đến lúc chiếc xe này ngừng lại ở một chốn không người, Hứa Thâm ung dung thản nhiên nói: "Hình như nơi này không phải khu thành thị."

"Nhóc con, mau giao tiền ra đây!" Lái xe không thèm che giấu ý đồ, lập tức quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm.

Sau đó, gã lấy ra một thanh khảm đao từ hòm giữ đồ trong xe, tuy chất liệu của thứ này khá bình thường, nhưng rõ ràng là đủ để đối phó với người thường.

Hứa Thâm nhướng mày, coi dáng vẻ kẻ này mang theo đao bên người, xem ra cũng từng phạm tội nhiều lần.

"May mắn mà gặp được tôi." Hứa Thâm chỉ có thể xuống xe.

"Để tiền ở lại." Lái xe cả giận nói.

"Có phải anh từng làm hại người khác hay không?" Hứa Thâm hỏi.

Lái xe cười lạnh nói: "Nhóc con, cha mẹ mày không nói cho mày biết, khi ra bên ngoài đừng lộ tài sắc hay sao?"

"Anh còn cướp sắc?" Hứa Thâm khẽ vuốt cằm, chợt nói: "Xem ra lần này tôi nhất định phải biểu dương chính nghĩa rồi. Mặc dù chính nghĩa đến muộn nhưng nó vẫn sẽ đến. Anh có hiểu hay không?"

Bình Luận (0)
Comment