"Mày nói lảm nhảm gì đó? Mau đưa tiền cho tao!" Lái xe cả giận nói.
Hứa Thâm cười cười đi qua.
Lái xe vươn tay tới.
Hai người lướt sát qua nhau.
Khảm đao trong tay lái xe, lại cắm trên cổ chính mình.
Bóng dáng Hứa Thâm chỉ như đang thong thả bước đi, rồi thản nhiên đi xa dần, chỉ để lại một bộ thi thể ngã xuống chỗ đuôi xe tại một nơi vắng vẻ không người.
. . .
. . .
Mấy ngày sau, có một chiếc xe của sở Tuần Tra tập trung bên ngoài một tiểu khu nào đó.
Chuyện là vệ binh của sở Tuần Tra vừa nhận được tin báo án, người nọ nói dường như ở nơi này có người nào đó đã gặp chuyện không may.
Nhóm vệ binh sở Tuần Tra lập tức cứng rắn phá vỡ cửa phòng trộm, tiến vào trong nhà. Thứ đập vào mắt bọn họ đầu tiên chính là nơi này cực kỳ bẩn loạn, có một đống thịt nướng trên bàn, và bình rượu dưới mặt đất.
Nhưng mặt đất ở bên cạnh sofa, lại hiện lên từng vết máu màu nâu khô cạn.
Ngoài ra, từng đợt mùi hôi đậm đặc đang bay ra từ trong phòng ngủ.
Lúc này, cửa phòng ngủ đang bị đóng chặt.
Nhóm vệ binh sở Tuần Tra đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, tất cả thật cẩn thận dùng tay mở cửa phòng ngủ ra. Chỉ trong phút chốc, một loại mùi hư thối tanh hôi nhức mũi từ bên trong ùn ùn kéo tới, xộc thẳng vào xoang mũi của bọn họ, thậm chí còn chà qua xát lại, liên tục giày vò trên niêm mạc, khiến cho mùi vị gay mũi nọ lập tức tràn ngập lá phổi và trong lồng ngực hai người.
Hai vệ binh có cảm giác bản thân mình đang bị ngâm trong nước thối, và ngay sau đó, hai người này không kiềm chế nổi, lập tức nôn mửa tại chỗ.
Chờ sau khi bọn họ lần mò được công tắc bật đèn trong phòng ngủ, cả hai chợt nhìn thấy một đống gì đó gồ lên trên giường như một tòa núi nhỏ.
Hai vệ binh nhanh chóng đi qua, xốc chăn lên, bên trong là mấy cái túi nhựa màu đen, là loại túi gia dụng dùng để chứa rác rưởi.
Bọn họ không dám mở ra, lập tức bấm máy, gọi thêm càng nhiều tiếp viện đến.
Chờ đến lúc có nhiều vệ binh sở Tuần Tra tập trung tới nơi này hơn, cả nhóm mới mở túi rác rưởi kia ra, và nhìn thấy bên trong là một bộ thi thể bị chém thành vài đoạn, đã trở nên hư thối, rữa nát.
Ở bên cạnh còn có một con dao phay.
Rất nhanh, đám nhân viên chuyên nghiệp thuộc các ngành trong sở Tuần Tra đã đến, bắt đầu công tác kiểm tra hiện trường, dọn dẹp, kiểm tra đo lường, và phát hiện hung khí chính là con dao phay kia.
Người nọ bị hung thủ tươi sống dùng dao phay chém chết, băm nhừ.
"Đây là hận ý tới mức nào? ! Nhất định là báo thù rồi!" Có vệ binh sở Tuần Tra bịt kín mũi nói.
"Chưa chắc đã là hận, cũng khả năng đối phương làm như vậy để tiện xử lý, hoặc là đang muốn che giấu điều gì đó." Có vệ binh kinh nghiệm lão luyện nói.
Rất nhanh, khi bên pháp y khâu thi thể, bọn họ đã phát hiện ra trên xác người này thiếu mất đôi tay.
Có người lập tức ý thức được điều gì, rồi nhanh chóng mở tủ sắt trong nhà ra. Ai ngờ đâu khi bọn họ đụng tới tủ sắt lại phát hiện cánh cửa bên ngoài đóng, bên trong còn có dấu vết sục sạo, tìm tòi.
"Thi thể đã chết ít nhất là mười ngày trở lên, nếu không phải bạn bè tìm đến nhà anh ta, ngửi được mùi thối bên trong, phỏng chừng tới hiện giờ còn không ai hay biết. Đối phương dùng túi nhựa phong tỏa mùi, lại giấu dưới chăn, cộng thêm phòng ngủ và căn nhà đều bị khóa cửa, mấy tầng phong tỏa, che giấu mùi như vậy, mới khiến thứ mùi này thẩm thấu cực lâu mới ra bên ngoài."
Có vệ binh của sở Tuần Tra tiếc nuối nói: "Hẳn là hung thủ đã sớm chạy mất rồi, nhưng chúng ta không tìm thấy sổ tiết kiệm trong nhà, hẳn là người nọ đã từng rút tiền rồi, lúc trở về chỉ cần chúng ta tới các ngân hàng lớn điều tra là biết."
"Tôi có cảm giác, chúng ta lại có thêm một vụ án mạng không bắt được hung thủ, ai." Có vệ binh thâm niên lắc đầu.
Tuy bọn họ còn chưa bắt đầu điều tra, nhưng chỉ dựa vào kinh nghiệm đã đánh hơi được, khả năng cao là vụ án này sẽ không giải quyết được chuyện gì.
. . .
. . .
"Hứa đại nhân, đây là bữa sáng tôi mua cho ngài." Buổi sáng, Trương Lệ Dao mang theo mấy túi bao gồm đủ loại bữa sáng, tới bên ngoài phòng của Hứa Thâm, mềm nhẹ kêu gọi.
Mấy ngày nay đều là như thế, cô tỏ ra vô cùng ân cần.
Hứa Thâm mở cửa, đã không còn cảm thấy ngạc nhiên về sự nhiệt tình của cô nữa. Hắn tiếp nhận bữa sáng trong tay Trương Lệ Dao, nhân tiện nhờ cô đi xuống dưới lầu giúp mình lấy báo trong hòm thư.
Trương Lệ Dao không một câu oán hận, lập tức ngoan ngoãn nghe lời.
Chờ cô mang báo lên, Hứa Thâm ngồi ở trong phòng vừa ăn vừa xem.
Trương Lệ Dao ngồi ở một bên, Hứa Thâm tùy ý lật xem báo, nhìn thấy tin tức được đăng ngay trang nhất, lập tức biết thi thể Hoàng Hạo đã bị người ta tìm được rồi.
Nhưng kéo dài đến hiện giờ đã là ngày thứ mười hai.
Hứa Thâm lắc lắc đầu, hắn chẳng lo lắng đám người kia sẽ tìm được mình.
Lại nói, sự kiện lần này cũng khiến cho hắn có chút cảm khái.
Bởi vì giết người còn kiếm được nhiều hơn trảm khư, là hơn gấp mấy chục lần!
Nhưng rõ ràng là cả quá trình dễ dàng hơn nhiều lắm, hơn nữa còn không có nguy hiểm gì.
Trảm khư sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn bất cứ lúc nào, một khi tình báo sai lầm, chính là đi đưa món ăn cho khư!
Nếu mang ra so sánh, coi như cách Tô tỷ kiếm tiền vẫn quá mức ôn hòa. . . Hứa Thâm vừa nghĩ đến Tô Sương, trong đầu lập tức hiện lên thứ hình ảnh hôm đó, lại không khỏi thở dài trong lòng.
"Cô đã đọc báo hôm nay chưa?" Hứa Thâm hỏi Trương Lệ Dao đang ngồi bên cạnh.
"A? Tôi ăn xong rồi." Trương Lệ Dao vội vàng trả lời.
"?"
"Ách, không, tôi còn chưa kịp đọc." Trương Lệ Dao đỏ mặt, lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng, chợt ghé sát người vào Hứa Thâm, cùng đọc tin tức trên báo.
Từng đợt mùi hương nước hoa bay tới.
Trương Lệ Dao mị nhãn như tơ, đôi mắt nhẹ nhàng chạm vào ánh mắt Hứa Thâm, lại nhanh chóng lùi về.
Nhưng ngay khi cô đọc được tin tức trên báo, gần như cả người đều ngây dại, thậm chí còn bất chấp vai diễn của mình.
"Hoàng Hạo đã chết?"
Trương Lệ Dao có chút khiếp sợ, người kia lại chết?