Số Tịnh Khư Tề hắn nhờ Đại Lỵ Lỵ mua giùm lần trước đã hết từ lâu, Hứa Thâm lại lần lượt mua thêm cả trăm ống nữa.
Với loại chi tiêu kinh khủng này, nếu chỉ dựa vào khen thưởng mà hắn nhận được từ nhiệm vụ săn bắn, chắc chắn không đủ chi tiêu, cũng may khoản tiền hắn cướp được từ trong tay Hoàng Hạo đã phát huy công dụng của nó.
Hiện giờ, Hứa Thâm đang duy trì tần suất mỗi ngày tiêu hao ba ống Tịnh Khư Tề, khiến cho quá trình hấp thu và tinh lọc đều được duy trì ở mức ngang hàng, cũng khiến trong cơ thể luôn duy trì ở trạng thái bão hòa.
Tính từ lúc bắt đầu đến nay, Hứa Thâm đã hấp thu tổng cộng 280 bình, nghĩa là ít nhất lượng khư lực bị tinh lọc bài trừ trong cơ thể hắn cũng đạt tới 180 bình, và khư lực đã được tinh luyện trở nên vô cùng thuần túy, điều khiển cực kỳ nhẹ nhàng.
Hứa Thâm tập trung vào lĩnh vực sợi khư đầu tiên. Và trong quá trình hắn không ngừng nếm thử, rốt cuộc cũng nắm được manh mối.
Cũng là khư lực sau khi được tinh lọc càng dễ dàng cô đọng thành sợi hơn, và kể cả cô đọng thành sợi cực kỳ nhỏ bé, cũng có thể duy trì điều khiển.
Hứa Thâm trực tiếp kéo dài những sợi khư này ra bên ngoài cơ thể, coi như có thể miễn cưỡng duy trì chúng nó chui ra bên ngoài cơ thể chừng 30 cm, và không thể đi xa hơn.
Thành công trong quá trình điều khiển sợi khư tinh tế, đã làm Hứa Thâm gia tăng thêm không ít tin tưởng sẽ đột phá hình thái thứ hai.
Hắn không tiếp tục do dự nữa, dù sao cũng cần phải đối mặt với cửa ải sinh tử.
"Nên đột phá thử xem."
Hôm ấy, Hứa Thâm vẫn ngồi trong phòng mình như thường ngày. Hắn ăn xong bữa sáng do Trương Lệ Dao đưa tới, thoáng nghỉ ngơi một lát, mới bắt đầu điều khiển sợi khư, từ từ thẩm thấu vào trái tim.
Theo khư lực dũng mãnh tràn tới, thân thể hắn cũng tiến vào trạng thái tới hạn.
Hắn sớm quen thuộc với loại cảm giác này, nhưng trong đầu lại không hề nghe thấy những hỗn độn, rối loạn âm thanh kia.
Nói cách khác, mặc dù hắn đã tiến vào trạng thái tới hạn nhưng vẫn có thể duy trì ý nghĩ tỉnh táo và nội tâm an bình.
Hứa Thâm đã sớm chú ý tới điểm này từ lâu rồi, bởi vì mỗi lần huấn luyện, hắn đều duy trì trạng thái tới hạn, và càng về sau này, những loại âm thanh trở nên càng ngày càng ít hơn, càng ngày càng xa xôi hơn, giống như đã bị một thứ gì đó ngăn cách lại rồi.
Tuy Hứa Thâm cũng không biết tình huống này là tốt hay xấu, nhưng dựa vào cảm giác của bản thân, hắn cảm thấy đây hẳn là chuyện tốt.
Lúc này đây, Hứa Thâm đang liên tục điều khiển sợi khư, không hề thu liễm, không ngừng thẩm thấu vào, rất nhanh, âm thanh bùm bùm của trái tim đã vang lên, Hứa Thâm vừa cảm giác được một chút xé rách và một loại sưng trướng là lạ.
"Cậu bé, rốt cuộc con cũng đến đây rồi sao?" Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên.
Hứa Thâm giật mình.
Ở trong đầu hắn, lập tức hiện ra một bóng dáng quen thuộc.
"Ma ma" .
Có lẽ nên gọi là "Dục Ma Cơ"...
Một con khư cấp C đã làm bạn bên cạnh hắn chừng ba tháng, khiến hắn mang theo sợ hãi và tanh máu hôn mê đi, rồi cảm nhận được dịu dàng và thân tình bên cạnh khi tỉnh lại
Mâu thuẫn đạt tới cực hạn, tựa như đang xé rách và vặn vẹo một thứ gì đó.
Nhưng Hứa Thâm biết, ma ma đã chân chính yên giấc ngàn thu từ lâu rồi.
Và hiện giờ hết thảy những gì hắn đang nhìn thấy trong đầu, đều là tàn niệm của chính mình.
"Đến đây là tốt rồi. Con còn đứng ở cửa làm gì? Mau về nhà đi."
Tại thế giới hắc ám khôn cùng, ở chỗ sâu trong đầu hắn, chỉ tồn tại duy nhất một căn nhà nhỏ cũ nát, tựa như một hòn đảo đơn độc đứng sừng sững ở nơi này.
Mà "Ma ma" đang đứng ở cửa, trên người vẫn mang theo dịu dàng và quen thuộc như cũ, nếu không quá chú ý tới dáng vẻ dữ tợn từ phần eo trở xuống, Hứa Thâm thật sự sẽ bước vào cửa nhà, không hề chùn bước.
Nhưng...
Sự tồn tại của đối phương, lại đang nhắc nhở hắn, "Nhà" là nơi như thế nào.
Và trong ấn tượng của hắn, căn “Nhà” kia là nơi chồng chất đầy những khối thi thể, những mảnh thịt thối đã rữa nát, khắp nơi đều có máu đen, đều tản ra mùi tanh hôi y như nội tạng cá...
Về nhà...
Nghĩa là hắn phải quay lại nơi mình từng bị nhốt ba tháng kia?
Nơi đó từng là nhà của hắn...
Nhưng... Suy cho cùng, nó cũng không phải là nhà của hắn.
"Vì sao... Mẹ vẫn còn ở nơi này?" Hứa Thâm đứn trước cửa hồi lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được, ngập ngừng mở miệng hỏi. Giọng nói của hắn khàn khàn, như âm thanh rơm củi khô nứt bị đốt cháy sau khi gặp sét đánh.
"Đứa nhỏ ngốc, ma ma vẫn một mực ở lại nơi này mà." ‘Ma ma’ nhẹ giọng cười nói: "Ma ma còn muốn chứng kiến ngày con trưởng thành mà..."
"Nhưng con đã trưởng thành rồi." Hứa Thâm nói.
"Không, con còn chưa đủ hiểu chuyện, ngay cả nhà mình cũng không biết đường trở về. Con chưa trưởng thành, chỉ dài ra, lớn lên mà thôi."
"Con thật sự đã trưởng thành rồi!" Hứa Thâm dùng sức nói: "Hơn nữa, hiện giờ con có thể lo liệu cho bản thân đủ một ngày ba bữa cơm, con có cơm ăn rất ngon, tuy ngẫu nhiên sẽ ăn đồ ăn khá bình thường một chút, nhưng con đã biết cách chăm sóc chu đáo cho chính mình rồi!"
"Đứa nhỏ ngốc, chờ đến khi con có nhà của mình, đó mới gọi là trưởng thành nha..." Ánh mắt ‘Ma ma’ đầy dịu dàng, mang theo yêu thương tràn ngập: "Tới khi đó ma ma sẽ buông tay, nhưng hiện tại, nơi này chính là nhà của con. Con không trở về nhà, còn có thể đi đâu?"
Hốc mắt Hứa Thâm hơi hơi phiếm hồng.
"Bên ngoài nguy hiểm như vậy, hãy về nhà đợi đi, ma ma sẽ chăm sóc chu đáo cho con, sẽ nấu cơm cho con, sẽ giúp con xử lý hết thảy mọi phiền toái. Về nhà đi, trở về sẽ không có việc gì nữa."
Giọng nói mềm nhẹ, tựa như đã được lắng nghe biết bao năm tháng qua.
Hứa Thâm nắm chặt hai tay, hắn vẫn đứng ở cửa giống như một tảng đá, một mực không hề nhúc nhích.
"Chẳng lẽ con... Sợ ma ma?" Ánh mắt của bóng dáng mảnh mai đang đứng ở cửa bỗng trở nên nhu hòa, cánh cửa đằng sau chậm rãi mở ra, để lộ một khe hở lớn hơn.
Mà tới lúc này, Hứa Thâm cũng thấy được hình ảnh sau lưng bà ấy.