Có rất nhiều những bóng dáng vặn vẹo dữ tợn, đang nằm sấp dưới chân, hoặc bò lổm ngổm phía sau lưng "Ma ma", không ngừng gặm ăn, cắn xé thân thể của bà ấy, nhìn qua giống hệt những con côn trùng sống ký sinh trên cơ thể người vậy.
Và rõ ràng bà ấy đã bị chúng nó gặm cắn khiến cả người đầy những vết thương, nhưng vẻ mặt lại luôn luôn dịu dàng đến vậy: "Phải nhớ kỹ, ma ma vĩnh viễn sẽ không thương tổn đến con."
"Đến đây nào, mau tới đây."
"Tiếp tục đến ăn tôi đi, khiến cho chúng ta dung hợp đi..."
"Nếu cậu không ăn tôi, tôi sẽ ăn cậu đó..."
Những bóng dáng dữ tợn đang gặm cắn phía sau ma ma kia, lập tức phát ra các loại âm thanh chói tai bén nhọn, hoặc mang theo nụ cười quỷ dị, ong ong tựa như tiếng côn trùng vỗ cánh, khiến trong lòng người ta dâng lên một loại cảm giác muốn nôn mửa.
Tới tận bây giờ, rốt cuộc Hứa Thâm cũng hiểu được, vì sao khi hắn tu luyện trong trạng thái tới hạn, nhưng những âm thanh hỗn loạn vẫn thường xuyên vang lên bên tai, lại càng ngày càng ít đi.
Hóa ra, hết thảy những âm thanh ấy đều bị "Ma ma" chặn lại rồi.
"Đừng để ánh mắt của con mê hoặc, những thứ con đang nhìn thấy chính là những gì chân thực phản ánh tại nội tâm con. Và nếu con thực sự muốn, thì nơi này chính là nhà của con... Vĩnh viễn đều là như vậy."
Cả người "Ma ma" đều bị cắn xé, nhưng vẻ mặt bà ấy lại rất hiền hòa.
Và ngay trong khi bà ấy nói chuyện, mùi hương hư thối vẫn đang phủ kín căn phòng hắc ám tanh hôi kia, lại dần dần tan biến đi.
Có ngọn đèn mờ nhạt dần dần xuất hiện, chiếu sáng cả căn phòng.
Mà ở trong mắt Hứa Thâm, thân hình Dục Ma Cơ cực kỳ dữ tợn ban đầu kia lại dần dần thay đổi, hoặc là nói, từ đầu đến chân, bà ấy đều trở thành hình dáng của ma ma rồi.
Và những bóng dáng đang đứng phía sau lưng bà ấy nữa...
"Những người bạn của con đều đang ở trong này đó, còn có rất nhiều đồng bọn mới mà mẹ vẫn chưa kịp giới thiệu cho con..." Ma ma nói.
Trong số những bóng dáng kia, có bạn bè từng chơi cùng Hứa Thâm thời thơ ấu, có lãnh đạo của hắn khi còn công tác, cũng có những cô dì chú bác hàng xóm…
Và trong khoảng thời gian ba tháng khi Hứa Thâm bị nhốt kia, bọn họ từng đến tận cửa tìm hắn.
Dù Hứa Thâm cố hết sức kháng cự, muốn bọn họ nhanh chóng rời đi, nhưng bọn họ vẫn cố gắng đi vào...
Và bọn họ đều ở trong nhà...
Ngoại trừ những gương mặt quen thuộc kia, còn có rất nhiều bóng dáng xa lạ, và lúc này, tất cả đều lộ vẻ mặt nhã nhặn nhìn hắn.
"Vị này chính là Triệu thúc thúc, chú ấy quá bất hạnh, đã bị người cắt ngang hai chân, nhưng sau này được chữa trị rồi..."
"Vị này chính là Trình tiểu tỷ, lúc cô ấy mang thai đã bị người khác đá hỏng bụng, ma ma có chăm sóc cô ấy một đoạn thời gian, con còn được ăn sủi cảo mà cô ấy làm đó..."
"Còn em bé này, không biết mẹ của nó đã đi đâu mất rồi, để lại một mình nó lẻ loi hiu quạnh, cho nên rất hi vọng có thể gặp được bạn bè. Nó đã cho con phần dâu tây duy nhất của mình..."
Ma ma giới thiệu từng người bạn mới khá xa lạ cho Hứa Thâm.
Dần dần, giữa hốc mắt Hứa Thâm bắt đầu tuôn lệ.
"Vào đi, nếu có điều gì ủy khuất tất cả mọi người sẽ giải quyết giúp con ..." Ma ma dịu dàng nói.
Thân thể Hứa Thâm run nhè nhẹ, rốt cuộc dưới những ánh mắt ấm áp đằng xa, hắn đã đứng lên, rồi run rẩy bước tới, tựa như một loại lực lượng nào đó vừa xuất hiện, rồi nhẹ nhàng thúc đẩy sau lưng hắn.
"Vào đi thôi, đây chính là nhà của con đấy." Có âm thanh vang lên sau lưng hắn.
Hứa Thâm quay đầu lại, hắn lập tức trông thấy một bóng dáng cả người tản ra ánh sáng nhạt nhòa, đang lặng lẽ đứng trong bóng đêm sau lưng. Đúng là ma ma của hắn.
Ánh mắt bà ấy đầy vẻ tha thiết mang theo khích lệ, còn có nồng đậm quyến luyến không nỡ rời xa: "Bọn họ sẽ chăm sóc chu đáo cho con..."
Nhưng chờ đến khi Hứa Thâm nhìn lại lần nữa, sau lưng hắn chỉ còn hắc ám.
Và trên bờ vai hắn, dường như vừa có một đôi tay, đang nhẹ nhàng thúc đẩy thân thể hắn, bước vào cửa nhà.
Trong phút chốc, giống như có thứ gì đó vừa phát tiết ra ngoài.
"Rút cuộc con cũng về nhà rồi..." Trên mặt ‘Ma ma’ ở cửa lộ ra nụ cười tươi.
Những gương mặt trong đám đông đằng sau lưng bà ấy cũng nở nụ cười.
"Đại ca ca, ăn dâu tây có ngon không?"
"Cháu có biết con của cô đã đi đâu không?"
"Đến đây nào, nơi này là bánh ngọt mà cháu thích ăn nhất đó..."
Thật nhiều bóng dáng trong nhà đều đi tới vây quanh hắn, mọi người đều có vẻ vô cùng nhiệt tình.
Bọn họ người đẩy kẻ lôi, đã nhanh chóng kéo Hứa Thâm đến phía trước chiếc bàn ăn quen thuộc trong nhà, lại ấn thân thể hắn ngồi xuống, trước mắt là một chiếc bánh ngọt, còn có ngọn nến đang tỏa sáng.
Hứa Thâm được mọi người vờn quanh dưới ngọn đèn mờ nhạt trong phòng, tựa như hắn đang ngồi ở giữa, còn mọi người là những vì sao vây quanh ánh trăng vậy…
Từng ánh mắt đong đầy tươi cười vui vẻ, tất cả đều nhìn chăm chú vào Hứa Thâm.
Khung cảnh này vừa ấm áp lại có chút quỷ dị.
Tựa như Hứa Thâm đã thật sự trở về nhà rồi.
Nơi ấm áp và quen thuộc ấy...
Trên gương mặt hắn dần dần xuất hiện biểu cảm, nhưng nói không rõ là vui sướng hay bi thương, chỉ thấy hắn chậm rãi nhếch môi, lộ ra một nụ cười.
Cảnh tượng ấm áp trong phòng từ từ dao động, chập chờn, bất ổn theo ánh sáng dần dần lụi tàn của ngọn nến mờ nhạt kia.
Ngay khi ngọn nến nọ hoàn toàn tắt lịm, hắc ám bao phủ trong phòng, những bóng dáng đang vây quanh Hứa Thâm kia, đều biến hóa thành những tư thế khác nhau.
Từng khối thi thể ngổn ngang lộn xộn, với tứ chi vặn vẹo, cái đầu gãy lìa, mùi hư thối tanh hôi nồng đậm gần như ngưng tụ thành thực chất, gần như dùng mắt thường cũng có thể thấy được...
Khắp nơi trên vách tường văng đầy những dấu vết màu đen tựa như máu tươi đã khô cạn.
Khung cảnh này hệt như nhân gian luyện ngục.
Trên bàn cơm cũ nát lạnh như băng, là hàng đống những vết máu dơ bẩn cùng với nội tạng và chân tay cụt, chỉ có một thiếu niên đang nhếch miệng, mang theo nụ cười, một mình ngồi ngay ngắn trước cái bàn ăn, giữa khung cảnh đáng sợ tựa như địa ngục tu la này.
Nhưng ngay khi ngọn đèn mờ nhạt nọ lại sáng lên, có thể nhìn ra chung quanh vẫn là những ánh mắt hòa ái thiện lương, cùng với khung cảnh ấm áp sạch sẽ vừa nãy...
"Ăn đi..."
"Ma ma" đứng ở trước bàn khẽ cười nói: "Lâu như vậy con không ăn cơm tử tế, chắc là đang đói bụng lắm rồi..."
Hứa Thâm gật đầu, hắn vươn tay lau đi nước mắt lăn dài trên má, bưng lấy phần bánh ngọt mà mọi người vừa chuẩn bị cho hắn, liều mạng há mồm to ăn vào.