Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 264 - Chương 264. Câu Nói Của Huấn Luyện Viên!

Chương 264. Câu Nói Của Huấn Luyện Viên! Chương 264. Câu Nói Của Huấn Luyện Viên!

Trong nhà xưởng liên tiếp xuất hiện vài công nhân treo cổ ở nhà xưởng lúc nửa đêm.

Còn có người chết đuối ở trong két nước.

Trong quãng thời gian gần đây, không ngừng xảy ra những vụ công nhân tử vong quỷ dị, khiến cho lòng người trong nhà xưởng hoảng sợ, sản lượng sụt giảm nghiêm trọng.

"Ngày 9 tháng 11, tôi đến thăm Tiểu Lan."

"Cô ấy sinh bệnh. Tôi nghe nói cô ấy thích ăn dâu tây. Tuy biết rõ thứ hoa quả kia rất qúy, nhưng chỉ cần Tiểu Lan thích, tôi sẽ liều mạng mang tới cho cô. Sau đó, tôi cắt xén nửa tháng tiền lương từ trong tay một tên cấp dưới mình không vừa mắt, ròi mua một hộp dâu tây tươi đưa đến cho cô ấy..."

"Nhưng khi tôi gặp lại cô ấy, bỗng nhiên lại ý thức được, Tiểu Lan mắc bệnh ho, giọng nói khàn đặc, nói không nên lời..."

Hứa Thâm tiện tay lật xem nhật ký của một người chết để lại.

Hiển nhiên, người chết này đã bị khư quấn thân, và tất cả những gì gã nghe được đều không phải những lời Tiểu Lan kia nói…

Dâu tây...

Bỗng nhiên Hứa Thâm cảm thấy yết hầu có chút ngứa ngáy, nước miếng ào ạt tiết ra.

Hắn cũng lâu rồi không được ăn dâu tây...

Tuy dâu tây lần này rất nhỏ, nhưng ăn một miếng cũng đỡ thèm...

"Hứa đại nhân, thứ kia… đã giải quyết rồi sao?" Chờ sau khi Hứa Thâm rời khỏi phòng ngủ nơi có vài công nhân chết đi, Tiết Thục Lan đang đợi dưới lầu với vẻ mặt khẩn trương, lập tức đi lên hỏi.

Trong quãng thời gian này, tòa lầu dành cho công nhân ngủ trước mặt đã trở thành vùng cấm, những công nhân khác đều tránh không kịp.

"Ừm, mặc dù có chút khó giải quyết, vì thế tôi còn bị chút vết thương nhỏ, nhưng đã không còn việc gì nữa rồi." Hứa Thâm bình thản nói.

Tiết Thục Lan thở phào nhẹ nhõm một hơi, liên tục nói lời cảm ơn Hứa Thâm.

Gần đây trong xưởng của cô có đơn hàng quan trọng, nếu sản lượng vẫn liên tục giảm bớt, bọn họ sẽ phải bồi thường tổn thất bằng một khoản tiền lớn.

Cô thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì lúc trước mình không tiếp tục phản đối cùng ba người Hoàng Hạo kia. Lại nói phí bảo hộ cho ai mà không phải là cho? Trong khi tốc độ xử lý khư thú của người quản lý mới này còn nhanh hơn Từ Phong bên kia!

"Vất vả cho Hứa đại nhân rồi." Tiết Thục Lan nói lời cảm tạ từ đáy lòng.

Hứa Thâm khoát tay áo, rồi cùng Trương Lệ Dao rời đi.

Trên đường trở về, Trương Lệ Dao có chút oán giận nói: "Thoạt nhìn Tiết Thục Lan này làm việc lão luyện, nhưng chuyện xong rồi lại chẳng tỏ vẻ gì cả, đúng là chẳng biết điều."

Hứa Thâm chẳng có ý kiến gì về chuyện này, dù sao phí bảo hộ cũng thu rồi.

Nhưng sáng sớm hôm sau, Trương Lệ Dao lại mừng rỡ chạy đến ngoài cửa phòng Hứa Thâm, tay chân nhẹ nhàng gõ cửa.

Hứa Thâm mở cửa, nhìn thấy Trương Lệ Dao với sắc mặt vui mừng nói: "Hứa đại nhân, Tiết Thục Lan kia phái người tặng cho ngài một chiếc xe!"

Hứa Thâm có chút ngoài ý muốn, hắn đi theo Trương Lệ Dao xuống lầu, nhìn thấy một chiếc xe mới tinh đang đỗ dưới lầu. Bên cạnh xe có một vị trung niên mặc tây trang đi giày da. Người này vừa trông thấy Hứa Thâm đã nhận ra, hắn chính là vị khách quý ngày hôm qua vừa tới nhà xưởng của bọn họ.

"Đại nhân, đây là một chút tâm ý của bà chủ chúng tôi, không được coi là kính ý, mong ngài nhận lấy." Trung niên nọ chân thành đưa chìa khóa xe cho Hứa Thâm.

Hứa Thâm không vươn tay nhận, Trương Lệ Dao bên cạnh vô cùng tinh ý, rất nhanh đã tiếp nhận giùm.

"Lễ vật này quá quý trọng." Hứa Thâm lắc đầu.

Trung niên vội vàng nói: "Chỉ là một chút tâm ý của bà chủ mà thôi."

"Nếu là tâm ý, coi như tôi miễn cưỡng nhận lấy vậy." Hứa Thâm nói.

"Đa tạ đại nhân." Trung niên vội vàng nói tạ ơn và cáo từ.

"Tôi đã xem qua chiếc xe này rồi, ít nhất cũng trị giá 100 ngàn đó!" Trương Lệ Dao hưng phấn nói.

Phải biết rằng, con xe trị giá trăm ngàn đã được coi là xe đắt tiền rồi, dù sao một căn nhà trong khu thành thị cũng chỉ có giá khởi điểm là 300 ngàn.

Hứa Thâm gật gật đầu, tiến lên gõ gõ hai cái, cảm giác cũng không tệ lắm, sau đó hắn nhận lấy chìa khóa xe từ trong tay Trương Lệ Dao, và xoay người lên lầu.

Xem ra Tiết Thục Lan này cũng khá tinh tế, lại có nội tình. Chuyện vừa xong, cô ta đã tặng một chiếc xe đắt tiền tới đây, khả năng cao là nghe ngóng được chuyện hắn vừa học xong lái xe rồi.

Nhưng với Hứa Thâm ở hiện giờ, hắn đã không còn quá để ý tới những người thường này nữa. Từ sau lần nói chuyện với cục trưởng, ông ấy đã giúp hắn mở mang đầu óc rất nhiều, cũng giúp hắn cảm nhận được địa vị siêu phàm và lực lượng của trảm khư giả.

Có lẽ người thường có quyền thế sẽ coi khinh nhân viên trảm khư, nhưng xuất phát điểm của loại định kiến này chính là lòng tự đại và sự vô tri của bọn họ, mà hai loại tật xấu ấy, đều sẽ đưa tới tai hoạ.

Một đêm nào đó, ở mấy ngày sau.

Hứa Thâm lái xe tới vùng ngoại thành của thành Để.

Hiện giờ hắn đã có xe của mình không cần tiếp tục gọi xe nữa.

Hắn chạy thẳng một đường, xuyên qua tiểu trấn ngay rìa vùng ngoại thành, vẫn tiếp tục tiến về phía trước, ven đường dần trở nên hoang vắng.

Nơi này ít dấu chân người, ngẫu nhiên mới xuất hiện một thôn nhỏ hẻo lánh, nhưng bên trong chỉ còn lại mấy người già cả.

Nơi càng xa xôi hơn những thôn nhỏ này, chính là khu hoang dã tiếp cận tường cao.

Trong bóng đêm, đèn xe chiếu rọi trên con đường lầy lội chẳng khác gì bùn đất.

Bỗng nhiên, phía trước đèn xe chiếu rọi một bóng dáng áo trắng, lẻ loi trơ trọi, đứng ở đầu xe.

Ánh mắt Hứa Thâm khẽ biến, hắn đang muốn phanh xe lại bản năng nhưng trong đầu lại vội vàng vang lên một hồi chuông cảnh báo… Nơi này vốn là khu vực hoang tàn vắng vẻ, sao có thể xuất hiện con người?

Là khư?

Nhưng là khư cấp thấp, hay khư cấp cao? !

Tốc độ xe không mau, nhưng vẫn không có quá nhiều thời giờ để Hứa Thâm tự hỏi, nếu ngay lúc này hắn phanh lại, sẽ bị con khư kia phát hiện ra hắn có thể nhìn thấy nó... Nhưng nếu đối phương là người...

Bỗng nhiên Hứa Thâm nghĩ đến một câu huấn luyện viên từng nói khi dạy lái xe cho hắn, và ở trong giây phút nguy cấp như thế này, câu nói ấy lại rực sáng như một ngọn đèn chiếu rọi tâm trí hắn.

Lúc trước hắn cảm thấy đó chính là một câu châm chọc, nhưng hiện giờ chính nó lại mang tới cho hắn một loại cảm giác bản thân vừa được cấp cứu.

Và chiếc xe không hề giảm tốc độ, lập tức chạy xuyên qua.

(Cho bạn nào không nhớ, câu nói của huấn luyện viên là : Nếu thực sự không dừng lại nổi, có thể húc chết một vụ dân cũng không sao, bọn họ hoàn toàn có thể bồi thường được )

Bình Luận (0)
Comment