Lý Mỹ Na không ngờ Liễu cục lại đánh giá Hứa Thâm cao như vậy.
Cô cho rằng đối phương chỉ coi trọng tốc độ phát triển của Hứa Thâm mà thôi, lại không nhịn được hỏi: " Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Cái gì có thể cho chúng ta đều đã cho cả rồi, điều kiện trong cục chỉ có như vậy, nếu như cậu ấy phản bội chạy đến hội Truy Quang, chẳng phải tâm huyết của anh đều uổng phí hết sao?"
"Sẽ không . . .” Đôi mắt Liễu Tích Xuyên khẽ động, nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói: "Sẽ không uổng phí . . ."
. . .
. . .
Trên xe của biên đội trên hai.
Hứa Thâm nhìn khẩu súng Phá Khư trong túi của đám người Cố Thu Phong, có chút tò mò, nói: "Mấy người biết dùng súng không?"
Lúc trước khi huấn luyện, hắn vẫn chưa từng trông thấy thứ này.
"Đương nhiên.” Cố Thu Phong lộ ra vẻ mặt đắc ý, nói: "Chúng tôi đã sớm được huấn luyện bí mật trong cục, chỉ là cậu không biết thôi, dù sao đây cũng là vũ khí cấm kỵ, nếu không phải ở thời kì đặc thù như động khư, chúng tôi cũng không có cơ hội tiếp xúc, mà bình thường cũng không dám lấy ra dùng."
"Lão Hứa, trong ba lô của anh là cái gì?" Ba Diệp dò hỏi, từ sau nhiệm vụ quét sạch trấn Thiển Ngâm lần trước, cách xưng hô của gã với Hứa Thâm đã đổi từ "Tiểu Hứa" biến thành "Lão Hứa" .
"Coi là vũ khí bí mật đi." Hứa Thâm cười cười.
Mục Tuyết liếc mắt nhìn qua, hừ lạnh một tiếng.
"Mấy người đã đến nội thành bao giờ chưa?" Cố Thu Phong lộ vẻ mặt tò mò hỏi.
Mấy người đều không khỏi nhìn về phía Mục Tuyết.
"Mục đội, hình như ở đây chỉ có cô từng đi qua nơi đó?" Ba Diệp cười nói: "Có thể nói cho chúng tôi nghe một chút, nội thành là cái dạng gì hay không? Nghe nói lần này còn có đại gia tộc nào đó của nội thành cùng chúng ta đi động khư."
Trước ánh mắt tò mò của mọi người, vẻ mặt Mục Tuyết vẫn lạnh nhạt như cũ, nói: "Tò mò cũng vô ích, chờ mấy người đi qua sẽ biết, lần này người của Mặc gia, một trong bảy đại cao tộc của nội thành, sẽ cùng chúng ta tiến vào động khư. Đến lúc đó, mặc kệ người ta nói cái gì, mọi người cứ nghe là được, không muốn chết thì đừng hé răng."
Mặc gia. . . Trong lòng Hứa Thâm khẽ động, không nghĩ tới Mặc Tiểu Tiểu lại có lai lịch hoành tráng như vậy.
"Theo cách nói của Mục tỷ và Liễu cục, dường như người trong nội thành không dễ chọc nha. . ." Cố Thu Phong gãi đầu nói.
La Hoa ngồi trước lái xe, cười nói: "Sớm đã nghe nói tới, người trong nội thành coi thành Để chúng ta là chuồng heo. Mọi người nói xem, sinh sống ở chuồng heo là như thế nào? Nhìn thái độ của những kẻ có tiền ở khu thành thị từng đi qua nội thành mà chúng ta đã gặp đi là hiểu, dù sao tôi cũng quen rồi."
Cố Thu Phong và Ba Diệp liếc nhau, lập tức im lặng không nói.
Bọn họ cũng từng tiếp xúc với một vài nhân vật quyền quý, nên hiểu được thế nào là ngạo mạn.
Không lâu sau, mọi người lái xe đi tới phía Bắc thành Để, nơi này có bức tường cao sừng sững, cửa hàng xung quanh thưa dần, lộ ra con đường trống trải, dân cư cũng dần dần trở nên ít ỏi.
Phía dưới bức tường cao là một thông đạo khổng lồ, hai bên sườn đều có thủ vệ canh gác.
Xe của biên đội số một dừng ở phía trước, phó đội trưởng Triệu Thanh Miên bên cạnh Sở Bạch xuống xe, giao giấy phép thông quan ra, sau khi tra hỏi và kiểm tra kĩ càng, bọn họ mới được đưa vào nội thành.
Trước khi vào thành, hai chiếc xe vũ trang đều trải qua quá trình tìm tòi nghiêm mật, ngay cả bọn họ, cũng cần kiểm tra đối chiếu nhân số mới được cho đi.
Hứa Thâm chú ý tới vách tường trong nội thành cực kỳ giống với vách tường bên ngoài thành Để, thậm chí còn có thể nói là hai thứ này giống nhau như đúc.
Tường cao vách sâu, xuyên qua rồi, vẫn là một con đường lớn trống trải.
Dưới sự hướng dẫn của Mỹ Nhã, chiếc xe chạy đến điểm tập trung trước khi vào động khư.
Sau khi đám người bọn họ tiến vào khu thành thị trong nội thành, tất cả đều cảm thấy nội thành này không giống bình thường, đường cái rất sạch sẽ, gần như không nhìn thấy chút rác rưởi nào, thậm chí còn sạch sẽ hơn phòng khách nhà một số người nào đó.
Kiến trúc hai bên, cũng không xuất hiện vụ dân men theo Đạo Manh tác lần mò đi về phía trước.
Những chiếc xe chạy bằng hơi nước chạy dọc theo đường ray, trên đường phố là những quý ông trong bộ tây trang và giày da bóng loáng, cùng những quý cô xinh đẹp đội mũ lụa trong trang phục sặc sỡ.
Trong không khí thoang thoảng mùi nước hoa, còn có nào mùi thơm ngọt ngào của loại trái cây nào đó.
Không ít người bên trong xe, đều duỗi cổ nhìn ra xung quanh, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Hiển nhiên, đây là lần đầu bọn họ tiến vào nội thành, ai nấy đều cảm nhận được sự khác biệt so với thành Để, dù là khu thành thị phồn hoa nhất thành Để, cũng thua xa nơi này.
Có người đang vẽ và sơn trên đường phố.
Lại có người đang đuổi nhau, vui đùa ầm ĩ trên đường.
Tự do như thơ hoạ, trong trẻo như gió xuân.
Hứa Thâm nhìn hai bên đường, có chút ngoài ý muốn, bởi vì một đường chạy thẳng đến nơi này, hắn lại chẳng trông thấy nửa bóng con khư nào.
Ngược lại, dọc theo đường đi, hắn đã nhìn thấy không ít thủ vệ mặc khôi giáp, đội mũ giáp cao có gắn lông vũ, tuần tra qua lại.
"Mọi người đều nói nội thành rất đẹp, giống như thiên đường, hoá ra đều là thật. . ." Cố Thu Phong nhìn phong cảnh hai bên đường, thì thào tự nói.
Nơi này không có mùi khai của nước tiểu hay mùi hôi thối, không có vụ dân rã rời qua lại, không có rác rưởi dơ bẩn chồng chất ở góc tường. Tất cả đều là người bình thường ăn mặc thời thượng, trên mặt mang theo nụ cười tự tin mà nhiệt tình.
Ở khu thành thị trong thành Để, trên mặt người bình thường như vậy đều sẽ lộ ra chút ngạo mạn, nhưng bọn họ lại không trông thấy điều đó tại nơi này.
"Khó trách nhiều người đều hi vọng có thể chuyến đến nội thành sống như vậy. . ." Ba Diệp cũng cảm khái, thậm chí cả gã cũng có ý tưởng và xúc động muốn định cư ở nơi này.
Hứa Thâm cũng có chút tâm tư, dù sao, lái xe hồi lâu, hắn cũng không thấy nửa con khư nào. Ngoại trừ Mai Phù đang đi theo bên người hắn.