Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 392 - Chương 392. Hủy Diệt Là Tốt…

Chương 392. Hủy Diệt Là Tốt… Chương 392. Hủy Diệt Là Tốt…

Hứa Thâm ngồi trên chiếc ghế huyết nhục đầm đìa, chung quanh chỉ còn hắc ám và khư làm bạn.

Giờ khắc này, hắn có cảm giác bản thân về quay về chiếc bàn ăn trong căn nhà lúc trước.

Chỉ là lúc này đây, bên cạnh hắn không có bàn ăn.

Hơn nữa, thể xác và tinh thần hắn lại càng thêm thống khổ hơn khi ở trong căn nhà lúc trước.

"Ma ma" nói bên ngoài rất nguy hiểm... Hoá ra đều là sự thật.

Nhưng... Hắn đã bước ra bên ngoài rồi.

Và... Phải làm như thế nào mới có thể tránh khỏi những nguy hiểm này?

Nếu... làm như thế nào cũng không thể tránh khỏi, hắn nên làm như thế nào mới đúng đây?

Có phải... hắn cần hủy diệt nguy hiểm, là toàn bộ những nguy hiểm, hay không?

Hủy diệt...

Tất cả đều hủy diệt...

Trong bóng đêm, ánh mắt Hứa Thâm càng ngày càng trở nên thâm thúy, tựa như đã hoàn toàn dung hợp cùng hắc ám.

Dường như những tiếng vui cười quái dị chung quanh, đã tác động đến cảm xúc của hắn, khiến cho khóe miệng kia cũng dần dần nhếch lên rồi.

Hủy diệt là tốt...

Trong bóng đêm, không thể cảm nhận được thời gian trôi qua, hay quá trình ngày đêm thay đổi.

Tình trạng mất máu quá nhiều mang đến suy yếu, khiến cho suy nghĩ trong đầu Hứa Thâm dần trở nê mờ mịt, hắn rơi vào hôn mê.

Phần máu thịt trên lưng hắn đã khô cạn, tầng vảy máu đầy những vết nhăn tựa như lớp vỏ lụa bọc bên ngoài hạt lạc, nhưng có thêm một tầng vảy cứng.

Tầng vảy cứng này phủ kín bên ngoài huyết nhục, tựa như một lớp da, giúp Hứa Thâm có thể miễn cưỡng tựa vào lưng ghế.

Hắn chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Hồi lâu.

Hồi lâu.

Trong bóng đêm, Hứa Thâm nghe được tiếng kinh văn tụng niệm truyền đến từ trên đỉnh đầu.

"Ngô chủ trên cao chính là nguyên nhân chúng con tồn tại..."

"... Cầu ngài che mặt không nhìn thấy tội lỗi của con..."

"Chỉ khi đánh mất bản thân, mới tìm lại được sinh mệnh chân thật..."

Hứa Thâm chậm rãi mở mắt.

Nhưng thứ mà hắn nhìn thấy vẫn là phòng hình phạt với hắc ám chung quanh, cùng với những bóng dáng dữ tợn như ẩn như hiện bên trong lồng giam.

Một thoáng sau, tiếng kinh văn biến mất, rất nhanh tiếp theo, Hứa Thâm đã nghe được tiếng bước chân, còn nhìn thấy lão giả mặc trường bào trắng như tuyết từ trong bóng đêm đi tới.

Lão giả liếc mắt đánh giá Hứa Thâm đang ngồi trên ghế một cái, lúc này toàn thân hắn đều là máu thịt, tuy đã cầm được máu, miệng vết thương cũng khô cạn, nhưng thoạt nhìn vẫn cực kỳ dữ tợn.

Trong mắt lão lại lộ ra vẻ vừa lòng, mỉm cười nói: "Chúc mừng cậu, đã hoàn thành tân sinh."

Hứa Thâm chăm chú nhìn lão.

"Đừng căm hận ta, chờ sau khi cậu cảm nhận được ân trạch của ngô chủ, cậu sẽ cảm tạ ta thôi." Lão giả mỉm cười, cởi bỏ tầng xiềng xích đang trói buộc Hứa Thâm trên ghế, lại tiếp tục nói: "Từ hôm nay trở đi, cậu cần phải bắt đầu công tác."

Hứa Thâm không nói một lời, chỉ chăm chú nhìn lão.

Lão giả vẫn duy trì nụ cười hiền lành, không để ý đến ánh mắt của Hứa Thâm, tiếp tục nói: “Mỗi buổi sáng, hãy nhớ cùng nhau đọc thánh kinh đi theo các tín đồ ở trên, thành kính cầu nguyện, chờ đến khi lời cầu nguyện kết thúc, cậu cần phải bỏ thức ăn vào các lồng giam, và đọc kinh văn cầu nguyện cho bọn chúng, mãi cho đến khi chúng nó hoàn thành lễ rửa tội.”

Thấy Hứa Thâm không đưa ra bất cứ câu trả lời thuyết phục nào, lão giả lại nói: “Chỉ cần hoàn thành công việc, qua vài ngày đầu tiên, cậu sẽ chậm rãi thích ứng với công việc này, huống chỉ thương tích trên người cậu còn chưa lành, cần điều dưỡng, cho nên ta sẽ không yêu cầu quá khắt khe với cậu. Nhưng một tuần sau, nếu cậu vẫn không thể đọc được kinh thánh cầu nguyện, làm chậm trễ công việc, có khả năng chúng ta sẽ tiến hành lễ rửa tội thứ hai cho cậu. Hy vọng cậu đừng tiếp tục lạc lối, trầm luân vào vực sâu của tội lỗi.”

Ánh mắt Hứa Thâm lại trở nên thâm thúy hơn vài phần, sau đó từ từ rời khỏi người lão.

“Bây giờ, đứng dậy đi, hoạt động nào.” Lão giả mỉm cười, nhưng trong miệng lại bật ra một câu mệnh lệnh.

Hứa Thâm trầm mặc một chút, bàn tay chống lên tay vịn, chậm rãi đứng dậy.

Trong phút chốc, nơi mông và đùi tiếp xúc với ghế, lập tức truyền đến một cơn đau đớn như bị xé rách.

Hiển nhiên tầng máu đã khô lúc trước, vừa bị xé rách lần thứ hai, lớp vỏ máu gắn liền với da liên tiếp vỡ ra, máu tươi lại ồ ạt phun trào.

Trong khi đó, khư lực trong cơ thể hắn lại không thể truyền xuống nửa người dưới, cũng có nghĩa là hắn không thể dùng khư lực cầm máu được.

Theo động tác đứng lên, máu tươi trong cơ thể hắn không ngừng chảy xuôi, dọc theo đùi, nhanh chóng rơi xuống dưới, nhuộm đỏ mặt đất xung quanh.

Nhưng lúc này Hứa Thâm không kêu thảm thiết, thậm chí vẻ mặt còn không có biến hóa quá lớn, chỉ một mực cúi đầu duy trì dáng vẻ nhẫn nại.

Lão giả lộ ra vẻ hài lòng, nói: “Khi cảm thấy thống khổ, hãy nhớ tụng niệm lời ngô chủ Nguyệt Thần dạy bảo, những lời ấy sẽ giúp cho cậu được giải thoát từ trong thống khổ.”

Hứa Thâm từ từ nhắm hai mắt, không nói gì, bình tĩnh khắc chế đau đớn trên người.

Lão giả kiên nhẫn chờ đợi hai phút, mới nói: “Đi theo ta, ta sẽ giới thiệu cho cậu tình huống của những con khư này, thức ăn của chúng ta có hạn, không thể cho bọn chúng ăn quá no, vì vậy hãy cố gắng hết sức để đảm bảo rằng tất cả chúng đều rơi vào trình độ đói khát giống nhau.” Lão ngừng lại một chút, chợt mỉm cười nói: “Đây cũng là thuật ngự dân.”

Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, bàn chân bước đi, tầng máu thịt trên lòng bàn chân không có da, trực tiếp giẫm lên sàn nhà ẩm ướt âm u, mỗi bước đi đều khiến rất nhiều máu tươi từ bên trong thẩm thấu ra ngoài, nhuộm đỏ mặt đất, lưu lại từng dấu chân máu trên đường.

Lão giả chậm rãi đi tới phía trước dãy lồng giam, nói: “Cậu có thể sử dụng Khư Nhãn, phạm vi phong tỏa của vòng cấm khá hữu hạn, vừa lúc cũng tiện cho cậu có thể chăm sóc chúng nó. Đây là phòng số tám, con bị giam giữ bên trong là khư cấp B...”

Hứa Thâm yên lặng tụ tập khư lực lên đôi mắt, dù không cần Khư Nhãn, hắn cũng có thể nhìn thấy, nhưng hiển nhiên hắn lựa chọn làm như vậy để che giấu chuyện này.

Hắn như một bức tượng điêu khắc bằng gỗ biết nghe lời, một mực đi theo phía sau lão giả, nghe lão ta giảng giải tình huống bên trong mỗi một lồng giam ở nơi này.

Bình Luận (0)
Comment