Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 393 - Chương 393. Thuật Ngự Dân!

Chương 393. Thuật Ngự Dân! Chương 393. Thuật Ngự Dân!

Tổng cộng có 18 cái lồng giam, bên trong chỉ có 7 con khư cấp B, còn lại đều là khư cấp C.

Nếu đồng thời phóng thích nhiều khư như vậy ra ngoài, nhất định sẽ tạo thành tai họa thật lớn.

Nhưng lão giả trước mắt, khiến cho Hứa Thâm ý thức được, loại ngoài ý muốn này tuyệt đối không có khả năng xảy ra.

Năm vị chấp pháp giả nguyệt bào đến truy nã hắn, đều là hình thái thứ hai, còn vị lão giả giáo chủ trước mắt này, tựa hồ là cực hạn của hình thái thứ hai, hoặc là quân vương.

Hứa Thâm nghĩ đến ba nhiệm vụ của số một, một trong số đó chính là lấy được đầu của Giáo hoàng giáo hội Nguyệt Quang.

Và dường như giáo hội Nguyệt Quang chính là giáo hội Nguyệt Thần, cũng có thể nói rằng, tên đầy đủ của nó chính là thần giáo Nguyệt Quang.

Nhà Trinh Thám từng nói nhiệm vụ của số một không có khả năng hoàn thành, và trong đó, nhiệm vụ kiểm tra tình huống của bia Trấn Khư gần như là nhiệm vụ đơn giản nhất rồi, nhưng cũng cần năng lực của hình thái thứ ba mới có thể nhìn thấy.

Trên thực tế, Hứa Thâm vẫn luôn hoài nghi rằng, nhất định phải là năng lực giả hệ cảm giác đã đạt tới hình thái thứ ba, mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy tình huống bên dưới bia Trấn Khư, nếu không bản thân số một cũng có thể tra xét rồi, và các vị quân vương khác cũng có thể thoải mái hoàn thành nhiệm vụ này.

Đồng thời điều này cũng có nghĩa là, rất có khả năng con khư bị trấn áp ở nơi đó vốn không phải là cấp A…

“Thả tôi ra, con của tôi đã vài tháng không được ăn gì rồi, sao các người có thể hiểu được nỗi thống khổ của một người làm mẹ chứ?” Trong lồng giam truyền đến tiếng cầu xin của khư.

Một người phụ nữ da thịt trắng như tuyết, sau lưng chỉ có nửa bên cánh thịt, trước ngực lại mọc ra bảy tám cái đầu trẻ con quái dị, vẻ mặt đầy bi thương đứng ngay trước lan can.

Con khư này có chiều cao chừng sáu, bảy mét, đang đứng sừng sững bên trong lồng giam hắc ám.

“Không phải con của cô đang ở trong bụng cô sao?” Lão giả bày ra sắc mặt từ bi, dịu dàng nói: “Cô vốn là một người mẹ, thì nên mổ phanh bụng của mình ra, rồi dùng nội tạng của bản thân cho con mình ăn chứ.”

Người phụ nữ quái dị kia nghe được lời này, chợt chậm rãi cúi đầu, nghi hoặc nói: “Ở trong bụng tôi sao?”

Ngón tay cô ta nhẹ nhàng sờ lên cái bụng trắng như tuyết, rồi đột nhiên dùng sức, xé rách nó ra, nội tạng từ bên trong chảy xuống. Cô ra cẩn thận tìm kiếm một hồi, nhưng không tìm được.

“Ông gạt người!” Cái bụng của người phụ nữ nọ mau chóng khép lại, phần nội tạng lòi ra bên ngoài cũng bị một lực lượng nào đó lôi kéo, cực nhanh trở lại trong bụng. Cô ta tức giận nắm lấy lan can: “Ông lại gạt tôi!”

Lão giả thở dài nói: “Con của cô đã trốn đi, không muốn nhìn thấy cô, cô lại tự mình tìm xem.”

“Tôi sẽ không tin ông nữa!” Người phụ nữ phẫn nộ đánh đấm vào lan can.

Lão giả khẽ lắc đầu, mang theo Hứa Thâm trở lại phòng hình phạt, sau đó đi tới phía trước một ngọn đèn đồng hơi vặn vẹo bên trong.

Bỗng nhiên vách tường đằng sau phòng hình phạt lại nứt ra, không ngờ trong này còn có mật đạo.

Nhưng mật đạo này không sâu, lối vào vừa mở ra Hứa Thâm đã ngửi thấy mùi nước tiểu và phân nồng nặc.

Lão giả đi vào, không bao lâu sau, một đợt âm thanh xiềng xích đung đưa vang lên.

Hứa Thâm nhìn thấy lão giả nọ cầm lấy một đoạn xiềng xích, còn phía sau xiềng xích là một đám nam nữ già trẻ với sắc mặt khô vàng, biểu cảm đầy sợ hãi.

Tổng cộng có tám người.

“Thánh kinh có nói, khi ngô chủ Nguyệt Thần nuôi dê, ngài vì thương tiếc cỏ non, đã lấy thân thể của chính mình nuôi chúng. Hiện giờ, nhìn ta có giống người nuôi dê hay không?” Lão giả nhìn Hứa Thâm, cười hỏi một câu, trong ánh mắt mang theo vẻ điên cuồng và một chút mê say nào đó.

Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn, đến lúc ấy, Hứa Thâm mới chú ý tới một bức vẽ được gắn trên vách tường phòng hình phạt, bên cạnh đống hình cụ đáng sợ kia.

Đó là một bóng dáng vĩ đại với khuôn mặt tuấn lãng đầy từ bi, đang dắt đàn dê ra ngoài chăn thả, nhưng ngoại trừ đàn dê trong tay người nọ, còn có đàn cừu khác đang gặm nhấm máu thịt từ trong lồng ngực đối phương.

Có khá nhiều đèn đồng được gắn bên dưới bức bích họa, không hiểu sao dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn, hình ảnh đẫm máu trong kia lại mang theo một loại cảm giác thần thánh nào đó.

Nhưng loại cảm giác thần thánh này lại xuất hiện trong một gian phòng hình phạt âm trầm, bỗng trở nên cực kỳ quỷ dị.

Ánh mắt Hứa Thâm thoáng hiện một chút âm u, hắn trầm giọng nói: “Ông cũng chuẩn bị dùng máu thịt của mình để chăn nuôi bọn họ sao?”

“Không không.” Dường như lão giả vừa bị câu nói này dọa sợ, lão vội vàng phủ nhận, liên tục lắc đầu nói: “Đương nhiên là không phải, làm sao chúng ta có thể giả mạo khinh nhờn hành động thần thánh của ngô chủ Nguyệt Thần được? Chúng ta chỉ có thể noi theo một hai, nhưng tuyệt đối không thể noi theo tất cả.”

Đôi mắt Hứa Thâm chớp động, nhất thời hắn cũng không phân biệt được đến tột cùng là lão thật sự điên cuồng, hay là tuyệt đối thanh tỉnh.

“Đây chính là thức ăn để cho cậu đi nuôi dưỡng.” Lão giả đưa sợi xích trong tay cho Hứa Thâm, trong mắt lại hiện lên vẻ từ bi, nói: “Cậu đã rất may mắn khi có thể vượt qua lễ rửa tội, trở thành người chăn nuôi, nhưng càng gần ơn trạch của ngô chủ, càng phải đặc biệt quý trọng cơ hội này.”

Bàn tay cầm xích sắt của Hứa Thâm thoáng ngừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía tám người đang bị xâu chuỗi ở phía sau sợi xích kia. Tất cả bọn họ đều mang theo vẻ mặt khủng hoảng, bất lực, và cầu xin tha thứ.

“Cần nuôi như thế nào, tôi đã nói với cậu rồi, không nên phạm sai lầm.” Lão giả nhẹ giọng nói: “Cậu đừng cảm thấy không nỡ. Bọn họ đã phạm tội nghiệt, cần phải tước đoạt thân thể tội nghiệt. Đây chính là lễ rửa tội và nghi thức tinh lọc được ban ân cho bọn họ. Nó có thể giúp bọn họ được tiến vào thần quốc ở kiếp sau.”

Ánh mắt Hứa Thâm đầy lạnh lùng nhìn lão.

Ông nói như vậy, ông có tin được không?

Nhưng những gì Hứa Thâm nhìn thấy chỉ là ánh mắt thành kính đầy chân thành của lão giả nọ, và hắn cảm thấy rằng, đối phương thực sự tin tưởng vào loại thuyết pháp rồ dại này.

Bình Luận (0)
Comment