Chờ lão giả chuẩn bị rời đi, Hứa Thâm mới hỏi: “Lấy người nuôi khư, các người làm như vậy sẽ được lợi ích gì?”
“Chỉ cần cậu làm tốt bổn phận của mình là được.” Lão giả không xoay người lại, chỉ nói: “Đừng quên tụng niệm kinh thánh.”
Ngay sau khi bóng dáng lão giả biến mất trong lối đi tối tăm bên ngoài lồng sắt, Hứa Thâm cũng chậm rãi thu hồi ánh mắt, tiếp đó, hắn quay đầu lại đưa mắt nhìn tám người phía sau, bọn họ cũng đang sợ hãi nhìn hắn.
Giờ phút này cả người hắn máu thịt mơ hồ, dáng vẻ bên ngoài cũng khiến người ta sợ hãi không khác gì quái vật.
“Đừng giết chúng tôi, cầu xin cậu, tôi chỉ bị ma quỷ sai khiến, mới đến giáo đường muốn xin một mẩu bánh mì mà thôi.” Một người trung niên mặc quần áo rách nát cầu xin nói.
“Tôi chỉ trộm một bộ trang sức. Nhưng … tôi đã sớm nhận tội, tôi cũng đã trả lại, van cầu cậu hãy buông tha cho tôi.” Một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc tương đối xinh đẹp, nhưng giờ phút này, cả người đầy vết bẩn còn dính mùi phân hôi thối, cất giọng đầy sợ hãi nói.
“Tôi cũng vậy, tôi là tín đồ của Nguyệt Thần, tôi chỉ có chút ngốc, niệm giáo điều có chút chậm, còn quên mất một điều… Nhưng tôi đã học thuộc lòng rồi, tôi thật sự đã thuộc lòng tất cả rồi!” Một người phụ nữ trẻ khác cầu xin nói.
Hứa Thâm chỉ im lặng không nói gì.
Hiện giờ ngay cả bản thân hắn cũng khó bảo toàn, tự nhiên không có quyền quyết định sinh tử của những người này.
Huống chi, trước khi hắn chưa tới đây, nơi này vốn là như vậy, rất khó để tưởng tượng rút cuộc đã có bao nhiêu người chết thảm ở trong này.
Và đây tuyệt đối không phải là điều mà hắn có thể thay đổi được.
Hơn nữa, đây chỉ là một trong số những tòa giáo đường của bọn họ mà thôi.
Hứa Thâm vẫn im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo xiềng xích, dẫn tất cả bọn họ, những người bị trói buộc vào sợi xích ấy, đi tới phía trước lồng giam cần cho ăn.
“Đừng van xin cậu ta nữa, cậu ta cũng là quái vật. Chúng ta… chúng ta nhiều người, chúng ta liều mạng với cậu ta!”
“Đúng vậy, chân hắn đang chảy máu. Con quái vật này cũng bị nhốt ở đây, còn bị trọng thương nữa. Chúng ta liều mạng với hắn!”
Trong số những người bị trói vào xiềng xích có một thanh niên và trung niên, hai người bọn họ thấy những người khác cầu xin không có kết quả, trong mắt lập tức lộ ra quang mang tàn nhẫn, trực tiếp mở miệng cổ vũ mọi người cùng liều mạng với Hứa Thâm.
Theo tiếng quát giận dữ của bọn họ, có người vẫn mang theo vẻ mặt sợ hãi, không dám đắc tội với Hứa Thâm, nhưng cũng có người đã trở nên hung ác.
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của hai người kia, cả đám người bị khơi dậy ác niệm đều vọt về phía Hứa Thâm.
Hứa Thâm xoay người, bỗng nhiên đánh ra một quyền, đập thẳng vào mặt một người trong đó.
Mao mạch trên nắm tay vốn đã đóng vảy, khô cạn, theo động tác vung quyền, lại lần nữa phun trào máu tươi, trộn lẫn cùng máu tươi bắn ra từ bên trong khoang mũi của đối phương.
Bên kia có người đánh tới, Hứa Thâm phản ứng cực nhanh, trực tiếp xoay người, đá ra một cước.
“Ai nha ai nha, đừng làm hỏng thức ăn của chúng tôi.”
“Đúng vậy, đừng đánh, đừng đánh nữa mà, hì hì.”
Đám khư trong lồng giam ngửi thấy mùi máu tươi, lập tức bị kích thích. Chúng nó nhanh chóng tụ tập phía trước lan can, có con vỗ tay cười quỷ dị, có con phát ra tiếng khuyên bảo chân thành, nhưng nói xong lại không nhịn được, khẽ bật cười.
Hứa Thâm đã sớm nhìn ra, những người bị trói này đều là người bình thường, mặc dù hiện giờ, hắn chỉ có thể dùng khư lực ở nửa người trên để công kích, nhưng đối phó với mấy người bình thường, vẫn rất đơn giản.
Mặc dù không có khư lực, chỉ cần dựa vào kinh nghiệm chiến đấu của bản thân hắn thôi, cũng có thể dễ dàng giải quyết bọn họ.
Theo ba, năm người cùng nhau ngã xuống, những người khác đều dừng bước, kinh hãi nhìn Hứa Thâm, không dám tiến lên nữa.
Hứa Thâm không nói một lời, chỉ yên lặng nhặt chuỗi xiềng xích kia lên, tiếp tục lôi kéo bọn họ đi về phía trước.
Những người ngã xuống cũng bị kéo, dẫu không muốn, tất cả vẫn phải đứng lên, chỉ là vẻ hung ác trên mặt đã biến thành tuyệt vọng.
Hứa Thâm cởi bỏ xiềng xích đang trói buộc trên người một trong số bọn họ, để đối phương đứng trước lồng giam.
Người đàn ông này có vẻ sợ hãi, đôi mắt dáo dác nhìn về phía trước, nhưng những gì gã nhìn thấy… chỉ là bóng tối, u ám và đáng sợ.
Mà trong tầm mắt của Hứa Thâm, con khư trong lồng giam bóng tối đã đến gần lan can, đang từ trên cao nhìn xuống người đàn ông trước mắt.
Sau đó, bàn tay quái dị như lưỡi liềm của nó vươn ra khỏi lan can, ôm lấy người đàn ông kia.
“Phốc xuy” một tiếng, ngay trước khoảnh khắc cái chết hàng lâm, người đàn ông nọ cũng được nhìn thấy dáng vẻ của khư.
Nhưng cơ thể của gã đã nổ tung, huyết tương phun ra, sau đó bị cắt nhỏ, đè ép, bị trực tiếp kéo vào giữa lan can.
Cũng vào thời khắc đó, bảy người phía sau đều nhìn thấy khuôn mặt của khư, sắc mặt tất cả chuyển thành trắng bệch, có vài người bị dọa sợ, trực tiếp tiểu tại chỗ, thậm chí có người còn ngất đi.
Hứa Thâm hoàn tất công việc, lại lặng lẽ mang theo những người còn lại, từ từ đi tới. Hắn có cảm giác bản thân như một cái xác không hồn.
Sau khi bảy người đều được đưa đến các lồng giam khác nhau, Hứa Thâm cũng hoàn thành nhiệm vụ chăn nuôi của ngày hôm nay.
Trong bóng đêm, ngoại trừ tiếng cười quỷ dị và lời nói lảm nhảm điên khùng của đám khư, chỉ còn lại âm thanh nhai nuốt.
Hứa Thâm đứng ở lối đi nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy chính cái bụng của hắn cũng đang lặng lẽ kêu gào.
Cơn đói khát như một ngọn lửa, đốt cháy tràng vị (hệ tiêu hóa bao gồm dạ dày, ruột non và đại tràng).
“Đại ca ca, em bị thương.” Bỗng nhiên từ một cái lồng nằm trong góc, truyền đến âm thanh non nớt của một cô bé.
Hứa Thâm chậm rãi quay đầu, sau đó bình tĩnh đi qua.
Trong lồng giam có một bé gái với dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt điềm đạm đáng thương, nói: “Tay em bị trầy xước. Em lạnh quá, đói quá, anh có thể giúp em băng bó một chút được không?”
Hứa Thâm yên lặng nhìn cổ tay cô bé vươn ra, đúng là phía trên có một vết thương.
Hắn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới thấp giọng nói: “Được.”
Đôi mắt cô bé sáng lên, nó vội vàng đi đến chỗ lan can, chìa bàn tay nhỏ bé bị thương ra, nhỏ nhẹ: “Đại ca ca, anh giúp em nhìn kỹ xem…”
Hứa Thâm hướng ánh mắt chăm chú nhìn huyết dịch trên cổ tay, sau đó chậm rãi đến gần lan can, vươn tay ra.