Trong quá trình thong thả này, vẻ mặt của cô bé trước mắt đột nhiên thay đổi, cái miệng nứt ra, gần như đã xé rách cả nửa khuôn mặt, trên đó lộ ra một nụ cười đầy hưng phấn và dữ tợn.
Đôi mắt cô bé tỏa sáng mang theo cơn đói khát mãnh liệt, trong cổ họng bật ra tiếng cười quái dị bén nhọn, tựa như trong âm điệu có hai giọng nói chồng chất vào nhau, đồng thời nói: “Bị lừa, anh bị lừa rồi!”
Cánh tay cô gái chợt xé toang ra, nhưng ở bên trong không có lớp biểu bì trắng nõn, chỉ lộ ra phần quái chi dữ tợn.
Ngay khi cô bé nọ định lao tới bắt Hứa Thâm đi, bỗng nhiên Hứa Thâm lại chính là người đầu tiên hành động, hắn bắt lấy phần quái chi của cô, sau đó, hung hăng cắn xuống một ngụm.
Tiếng kêu thảm thiết từ trong lồng giam tăm tối vang lên.
Bóng dáng vặn vẹo phía sau lan can hoảng sợ, nó liều mạng giãy giụa, muốn rút thân thể đang lộ ra bên ngoài lan can quay về…
“Phốc” một tiếng, bỗng nhiên Hứa Thâm thả tay ra.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc thả tay ra ấy, trên tay hắn đã có một thanh loan đao, trực tiếp đâm xuyên qua bụng con khư nọ.
Tuy trên bề mặt cái bụng nhìn như bụng cóc kia đầy rẫy những bướu thịt nhưng vẫn bị một đao này rạch ra, để lộ cơ quan nội tạng bên trong.
Hứa Thâm lập tức đưa tay bắt lấy chúng, hung hăng lôi ra ngoài.
Con khư kia lại kêu thảm một tiếng, hốt hoảng lùi bước vào giữa nhà tù, trốn thẳng vào bóng tối u ám bên trong, sau đó hướng ánh mắt đầy sợ hãi nhìn thiếu niên bên ngoài nhà tù.
Ngoài kia, thiếu niên nọ lập tức nâng phần cơ quan nội tạng bị cắt đứt của nó lên, há miệng gặm ăn ngấu nghiến.
Dáng vẻ đói khát như thế, khiến cho nó nhất thời không phân biệt ra, đến tột cùng ai mới là kẻ đang ở bên trong nhà tù.
Dị biến phát sinh ở nơi này khiến cho những con khư không được cho ăn ở bên trong nhà tù, đều nhìn qua. Và ở ngay trong khoảnh khắc này, những tiếng nói kỳ quái, những âm thanh vui cười bỗng dưng lại ngưng bặt đi một lát.
Chừng ba tới năm giây thời gian lắng đọng như vậy, chỉ có thể nghe được âm thanh nhai ngấu nghiến và nuốt thức ăn.
"Hắn đang ăn chúng ta?" Có con khư nhỏ giọng nói, âm điệu mang theo nghi hoặc nồng đậm.
Phải biết rằng, tuy lão giả mặc trường bào trắng như tuyết kia ngược đãi chúng nó, lột da chúng nó, lấy đi cốt tủy của chúng nó, nhưng chúng nó đều không cảm thấy sợ hãi, trong lòng chỉ dâng lên phẫn nộ và thống khổ mà thôi…
Nhưng một màn trước mắt này, lại khiến trong lòng chúng nó dâng trào một nỗi sợ hãi tựa như con mồi vừa trông thấy kẻ đi săn.
Là đồ ăn và thực khách.
Trước kia chúng nó chính là thực khách, mà hiện giờ, lại trở thành đồ ăn trong miệng thiếu niên kia sao?
Dưới cái nhìn chăm chú của đám khư, Hứa Thâm đã ngấu nghiến sạch sẽ đống nội tạng trên mặt đất, sau đó, thiếu niên này nhặt thanh loan đao kia lên, nó chính là tịnh đao (mấy chương trước mình để là thanh đao sạch sẽ nhưng nghe vẻ như nó giống đao dùng để tịnh thân hơn) từng được dùng để lột da hắn, nhưng lúc này, nó lại trở thành binh khí trong tay hắn.
Trang phục tác chiến và kiếm của hắn, tất cả đều bị mang đi cùng túi da rồi, và thứ duy nhất hắn có thể nắm được trong tay chính là hình cụ ở nơi này.
Cơn đói cháy bỏng như lửa thiêu đã giảm bớt, Hứa Thâm lau khóe miệng, quét sạch chỗ máu đen còn dính lại, rồi liếm hết.
Hắn nhìn thoáng qua bóng dáng lúc trước đã biến hóa thành cô bé, đang vặn vẹo trong nhà giam. Đối phương đã rúc vào chỗ sâu nhất bên trong, hai tay bưng kín cái bụng, hướng ánh mắt đầy sợ hãi nhìn hắn.
Con khư này là khư cấp C. Và dù Hứa Thâm đang bị vòng cấm hạn chế, nhưng chỉ cần dựa vào khư lực ở nửa người trên, hắn vẫn có thể tạm thời bộc phát ra một chút lực lượng, có thể kiềm chế con khư kia.
Nếu đối thủ là những khư cấp B kia, Hứa Thâm sẽ không mạo hiểm làm như thế.
"Chúng mày muốn ăn cơm, tao cũng muốn ăn cơm... Nhưng lão già kia không mang cơm cho tao, đừng trách tao ăn chúng mày." Hứa Thâm thì thào tự nói, ánh mắt hắn đầy vẻ quạnh hiu, hai tay khép lại, bắt chước lão giả mặc trường bào trắng như tuyết kia, bắt đầu nhẹ giọng cầu nguyện: "Đau khổ đến từ chính thân thể, chỉ có tâm linh sạch sẽ, mới không cảm thấy đau khổ..."
Tụng niệm chấm dứt, Hứa Thâm kéo thân thể đầm đìa máu tươi của mình, chậm rãi quay về phòng hình phạt, lại một lần nữa ngồi trên chiếc ghế loang lổ vết máu.
Theo bóng dáng hắn rời đi, âm thanh nhai nuốt thức ăn vang vọng bên trong gian nhà tù hắc ám ấy cũng chấm dứt, tất cả từ từ trở về với bóng đêm tĩnh mịch.
Ngày kế.
Hứa Thâm vừa tỉnh lại từ trong hôn mê, đã nghe được âm thanh cầu nguyện truyền đến từ trên đỉnh đầu, từ xa về gần, từ mơ hồ đến rõ ràng, hắn cũng chậm rãi mở mắt, trong lòng thầm hiểu một ngày mới đến rồi.
Ngày thứ hai... Hứa Thâm yên lặng ghi nhớ.
Tiếng tụng niệm thánh kinh bay vào trong tai, bị kẹt giữa thống khổ và dằn vặt, Hứa Thâm chỉ có thể để suy nghĩ trong đầu trở nên trống rỗng, giảm bớt đau đớn trên thân thể, dần dần hắn bắt đầu nghe tiếng kinh văn đến nhập thần.
Chờ tiếng kinh văn biến mất, Hứa Thâm mới hồi phục lại tinh thần, ánh mắt lập tức nhìn về đoạn cuối của nhà giam hắc ám, đợi lão giả kia đi đến.
Hồi lâu sau, chừng một canh giờ, hắn mới nghe được tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến.
Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết đi một mình, men theo bậc thang bước tới, trong tay mang theo hộp cơm.
Lão đi xuyên qua nhà giam hắc ám, nhìn trái nhìn phải, không thấy bất cứ hình ảnh hỗn loạn nào, chỉ thấy ở phía trước những nhà giam cần nuôi nấng đã được lão chỉ định, đều có vết máu mới mẻ lưu lại, nghĩa là Hứa Thâm đều làm việc đúng như những gì lão đã dặn dò.
Lão khẽ gật đầu, lộ ra nụ cười vừa lòng, chậm rãi đi vào phòng hình phạt, trông thấy thiếu niên đang ngồi trên chiếc ghế nhuộm máu.
Đối phương tựa như một mô hình người màu máu quỷ dị, đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế lồi lõm kia, nhìn qua có vẻ rất hài hòa, bình tĩnh.
Lão mỉm cười, nói: "Ngày hôm qua ta quên không đưa cơm tới. Chắc cậu đã đói bụng lắm rồi? Đây là đồ ăn hôm nay của cậu, cứ từ từ ăn đi."