Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 396 - Chương 396. Ngày Thứ Năm…

Chương 396. Ngày Thứ Năm… Chương 396. Ngày Thứ Năm…

Hứa Thâm lẳng lặng nhìn lão, cũng nhìn thấy hộp cơm được đặt trên cái bàn bên cạnh. Hộp cơm vừa mở ra, Hứa Thâm đã chậm chậm đứng lên, tầng vảy máu dính trên mông cùng đùi lại xuất hiện một chút vết rách rất nhỏ, có máu loãng chảy ra ngoài.

Nhưng trải qua quá trình xé rách lặp đi lặp lại suốt ngày hôm qua, dường như phần biểu bì bên dưới lớp của hắn cũng đông lại tạo thành một tầng vảy, và máu thịt cũng trở nên cứng cỏi hơn trước.

Hứa Thâm mở hộp cơm ra, nhìn thấy bên trong là mấy món ăn và cơm đơn giản, còn có một miếng thịt kho tàu thật lớn.

Hắn cũng không thể phân biệt rõ thứ này là loại thịt gì, nhưng lúc này cũng không chú ý được nhiều như vậy, hắn trực tiếp cầm chúng lên ăn.

Tuy ngày hôm qua hắn đã tìm được đồ ăn, nhưng một ngày vốn phải ăn ba bữa cơm, hắn chỉ được ăn có vẻn vẹn một bữa, còn chưa được ăn no, lại thêm thân thể tiêu hao do xuất huyết quá nhiều, làm sao không cảm thấy đói khát cho được?

Lão giả nọ nhìn thấy dáng vẻ ăn ngấu ăn nghiến của Hứa Thâm, khẽ mỉm cười, lại tỏ vẻ cực kỳ thân thiết nói: "Lần sau ta sẽ mang cho cậu chút nước, tránh bị nghẹn."

Hứa Thâm không nói gì, vẫn tiếp tục há mồm to nhai nuốt.

Hắn ăn được một nửa, chợt hướng ánh mắt nhìn sang lão giả đang lẳng lặng đứng một bên, hỏi: "Hôm nay tôi còn phải cho ăn không?"

"Không, 'Nguyên liệu nấu ăn' chưa thu thập xong rồi, chờ hai ngày nữa đi." Lão giả mỉm cười nói.

Hứa Thâm im lặng một chút, sau đó khẽ gật đầu, lại tiếp tục cúi xuống ăn.

"Cậu đã nghe hết thánh kinh buổi sáng rồi?" Lão giả nọ tựa như một vị học giả nhã nhặn, luôn giữ vẻ mặt ôn hoà nói chuyện với Hứa Thâm.

"Nghe rồi." Hứa Thâm gật đầu: "Rất có đạo lý."

Đôi mắt lão giả tỏa sáng, khóe miệng tươi cười, nói: "Xem ra cậu rất có ngộ tính, không hổ là chiến tướng Quỷ Nguyệt của Giang gia, đáng tiếc, Giang gia đã xuống dốc, bằng không cậu cũng không có cơ hội nhận được ân trạch của ngô chủ."

Hứa Thâm im lặng.

Lão giả hàn huyên thêm vài câu về chuyện kinh văn buổi sáng, lại phát hiện Hứa Thâm có thể trả lời được tất cả những câu hỏi của mình, trong lòng đã biết hắn không hề nói dối, là thật sự nghe dạy bảo. Lão lập tức cảm thấy vừa lòng, xoay người rời đi.

Sau khi lão giả rời đi, Hứa Thâm ăn xong cũng quay về chiếc ghế.

Khuôn mặt hắn biến mất trong bóng đêm.

Dưới ánh lửa mỏng manh từ ngọn đèn đồng trên tường, trong khu nhà giam ngập chìm trong hắc ám bên dưới giáo đường kia, chỉ còn lại có tiếng khư khe khẽ nói nhỏ, cùng với một vài âm thanh quái dị ngẫu nhiên truyền ra.

Thời gian dần dần trôi đi trong chờ đợi.

Hứa Thâm không thể phân biệt rõ thời gian, hắn chỉ có thể thông qua tiếng cầu nguyện đều đặn vang lên mỗi ngày từ trên đỉnh đầu để phán đoán ra, lại một ngày mới đến.

Một ngày, lại một ngày.

Ngày thứ năm...

Hứa Thâm yên lặng lắng nghe cầu nguyện, ngày hôm qua hắn vừa chăn nuôi khư một lần, nhưng những con khư khác đã có cảnh giác, chúng sẽ không dễ dàng tới gần hắn nữa.

Vẫn có khư muốn dụ dỗ Hứa Thâm, nhưng chúng nó là khư cấp B, đương nhiên hắn không dám mạo hiểm.

Mỗi ngày lão giả chỉ đến một chuyến, đưa một bữa cơm.

Liên tục vài ngày như vậy, Hứa Thâm thường xuyên rơi vào trạng thái đói khát, hơn nữa là càng ngày càng đói.

Trong cơn đói khát và sự lạnh lẽo bủa vây, bỗng nhiên Hứa Thâm phát hiện, nghe kinh văn đã trở thành thời điểm mà cơ thể hắn được thả lỏng nhất, cũng là thời điểm mà hắn chờ mong nhất trong ngày.

Bởi vì sau khi cầu nguyện chấm dứt, lão giả sẽ mang đồ ăn đến cho hắn.

Và hôm nay sau khi quãng thời gian cầu nguyện chấm dứt, Hứa Thâm lại nhìn về phía cuối nhà giam.

Không bao lâu sau, lão giả lại mang theo hộp cơm xuất hiện, nhìn thấy máu thịt trên người Hứa Thâm đã khô lại, không còn xuất huyết nữa, lớp biểu bì bên ngoài đã dần dần khép lại, kết vảy, hình thành nên một tầng màng thịt màu máu, lão giả mỉm cười, nói: "Qua thêm một đoạn thời gian nữa, trên người cậu có thể sinh ra một lớp da mới rồi. Tuy cậu không phải năng lực giả hệ trọng cấu, nhưng tốc độ tái sinh do khư lực mang đến, cũng vượt xa người bình thường."

Hứa Thâm nghe được âm điệu trong lời nói của lão, tựa như đang chân thành cảm thấy vui vẻ vì mình. Hắn cũng lộ ra một nụ cười mỉm, nhưng ý nghĩa của nụ cười này ra sao, lại chỉ mình hắn mới biết được.

"Có người tới tìm tôi không?" Lần này, Hứa Thâm không nóng lòng ăn cơm nữa, ngược lại, bắt đầu hướng ánh mắt trông mong nhìn lão giả.

Nụ cười trên mặt lão giả lập tức phai nhạt đi, lão mở miệng nói: "Cậu còn muốn rời khỏi nơi này sao? Ừm, là lúc trước ta không nói cho cậu biết, kỳ thật... thế lực ở sau lưng hội Truy Quang tại nội thành, chính là giáo hội Nguyệt Quang chúng ta."

Hứa Thâm ngẩn ra. Tại thời khắc ấy, ánh sáng nhạt đang lóe lên trong đôi mắt hắn chợt đọng lại.

"Thứ ánh sáng mà hội Truy Quang... truy tìm chính là giáo hội Nguyệt Quang chúng ta." Lão giả lạnh nhạt nói: "Nếu không, làm sao chúng ta có thể dễ dàng điều tra ra tư liệu của cậu như vậy? Nếu chỗ dựa của hội thực sự là đại nhân vật khác trong nội thành, bọn họ đã sớm tới đón cậu đi rồi."

"À, đúng rồi." Bỗng nhiên lão nghĩ đến điều gì đó, lại mỉm cười nhìn Hứa Thâm: "Cậu là người thành Để, không biết bố cục trong nội thành. Thật ra rất nhiều đại nhân vật trong mắt các cậu, chỉ là con mèo con chó ở nội thành này mà thôi. Và ở bên trong nội thành này, giáo hội Nguyệt Quang chúng ta mới là đại nhân vật chân chính."

Trong đôi mắt Hứa Thâm lóe lên quang mang thâm trầm. Hắn nghĩ đến ánh mắt và cái lắc đầu của Mộc Vương trước khi bọn họ bắt hắn đi. Hắn vốn cho rằng đối phương đang âm thầm truyền tin, muốn hắn cố gắng chờ đợi, đối phương chắc chắn sẽ cứu hắn, nhưng đến lúc này hắn mới hiểu, phải chăng đối phương làm như vậy chỉ vì muốn ổn định hắn, tránh cho hắn phản kháng gây chuyện, từ đó làm liên lụy đến đối phương?

Đáy lòng hắn đang không ngừng trầm xuống, tựa như chìm thẳng xuống chỗ sâu dưới đáy biển, nơi băng hàn, lạnh lẽo thấu xương.

"Nếu cậu sớm đưa ra mặt nạ chứng minh thân phận của mình, chưa chắc ta đã đưa cậu đến nơi này, nhưng đáng tiếc, hết thảy đều muộn rồi." Lão giả khẽ lắc đầu, chợt nói: "Hy vọng ta không còn phải nghe cậu nhắc tới loại chuyện này nữa, đây là khinh nhờn với ngô chủ Nguyệt Thần. Cậu đã nghe năm ngày lời ngài dạy bảo, lại còn muốn ruồng bỏ ngô chủ mà đi, đúng là ngu muội..."

Nói xong, lão lắc lắc đầu, xoay người rời khỏi.

Bình Luận (0)
Comment