"Tôi cũng không rõ cụ thể là tòa giáo đường nào." Hứa Thâm nói: "Chỉ có thể nói thân phận của hắn là thống lĩnh hội Truy Quang tại thành Bạch Nghĩ, tên là Hứa Thâm, vừa bị bắt sáu ngày trước. Anh có thể lần theo cơ sở này điều tra được không?"
Lại là thành Bạch Nghĩ... Ánh mắt số một chớp động, trong lòng càng thêm tin tưởng với phán đoán của bản thân về thân phận của số mười, đồng thời gã cũng không khỏi có chút tò mò, rút cuộc kẻ kia là người như thế nào lại khiến cho số mười không tiếc mạo hiểm bại lộ thân phận của chính mình, cũng muốn nhờ gã ra tay cứu giúp?
"Có những manh mối này cũng tạm ổn rồi. Tôi lập tức phái người đi điều tra." Số một nói.
"Hy vọng anh làm nhanh chóng." Hứa Thâm trầm thấp nói: "Hẳn là anh cũng hiểu rõ thủ đoạn của giáo hội Nguyệt Quang, bọn họ chuyên môn dùng người nuôi khư. Tôi lo lắng nếu hành động muộn màng, sẽ xảy ra chuyện."
Ánh mắt số một thoáng run rẩy.
Phải biết rằng, trong các thế lực đỉnh tầng tại nội thành, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút nghe thấy loại chuyện này, nhưng chưa chắc quân vương thành Để có thể biết được rõ ràng như vậy.
Dù sao nó cũng là bí mật của giáo hội Nguyệt Quang.
Lại nói, bình thường, loại "Trại khư" như vậy đều có ít nhất một vị giáo chủ tọa trấn, và giáo chủ của giáo hội Nguyệt Quang này chính là quân vương. Trong trường hợp có quân vương trông coi, những quân vương khác rất khó mò vào tra xét.
Số mười này...
Ánh mắt số một hơi rung động, nhưng mặc kệ như thế nào, cứ đi điều tra người cần được cứu giúp kia trước đã, có lẽ gã sẽ tìm được một chút nguyên do và đầu mối từ trên người đối phương.
Hai người không tiếp tục tán gẫu nữa, chỉ nói một câu tạm biệt đơn giản, sau đó ánh sáng phía trên quả cầu màu đỏ sậm của số một lập tức trở nên ảm đạm.
Hiển nhiên đối phương đã offline đi xử lý công việc rồi.
Hứa Thâm cũng không muốn nán lại quá lâu, hắn lập tức nói lời từ biệt cùng cô gái có biệt danh Nhà Trinh Thám.
Về chuyện của Giang gia, tạm thời hắn không có tư cách xen vào nữa, nếu số một không thể giải cứu hắn ra ngoài, hắn có thể mắc kẹt trong này mãi mãi.
Mãi cho đến khi tử vong.
Rơi vào tình trạng này, bỗng nhiên Hứa Thâm lại phát hiện ra rằng, khi hắn chuẩn bị đi đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời, đối tượng duy nhất mà hắn có thể thỉnh cầu, lại là một người xa lạ.
"Chỉ cần cậu mở miệng nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu." Giọng ôn nhu truyền đến bên cạnh, Mai Phù dựa vào tay vịn trên chiếc ghế bành rộng, nhìn chăm chú vào Hứa Thâm.
Mai Phù... Ánh mắt Hứa Thâm không một gợn sóng, hắn tin tưởng Mai Phù sẽ ra tay.
Ở khoảnh khắc bị lột da kia, thống khổ kịch liệt đã làm hắn muốn mở miệng thỉnh cầu, và bất chấp tình huống xấu nhất sẽ phát sinh, đơn giản chỉ là bị Mai Phù ăn mất mà thôi.
Nhưng nói như vậy, cả cô cũng sẽ buông xuống hiện thực, bại lộ ở trước mắt người khác, rồi cả đám sẽ cùng bị cô ăn mất.
Và đến cuối cùng, hắn cũng không làm như vậy, chỉ vì hắn không muốn sẽ chết cùng một chỗ với những người này.
Hắn thật không dễ dàng mới có thể sống đến hiện tại, cho nên … hắn chỉ hi vọng mình có thể sống sót mà thôi.
Thống khổ, đả kích, đều không thể thay đổi phần tín niệm này.
Kể cả khi Mai Phù không làm hại hắn, chỉ giải quyết người khác, nhưng làm như vậy cũng có nghĩa rằng, về sau này hắn phải một đường chạy trối chết, từ nội thành trốn tới thành Để, lại trốn ra ngoài tường, vứt bỏ thế giới nhân loại này.
Nhưng hắn thực sự muốn vứt bỏ nó sao?
Nếu số một giải cứu thất bại, Hứa Thâm chỉ có thể đi lên con đường không có lựa chọn ấy...
Có lẽ ở một thời điểm nào đó, thứ khiến con người ta trở nên tầm thường, ti tiện lại không phải là đau khổ, ngược lại, nó chính là hi vọng lấp lánh sáng như kim cương.
Hi vọng có thể làm người ta chịu được những nỗi thống khổ mà bình thường không một ai có thể chịu được.
Nhưng tới cuối cùng… khi "Hi vọng" hát lên một khúc ca, rồi cười hì hì bỏ trốn mất dạng…
Hứa Thâm nghĩ đến quy tắc nuôi khư được lão già trường bào trắng như tuyết dặn dò.
Vĩnh viễn đừng để khư ăn quá no.
Chẳng phải đây chính là một cách lợi dụng “hy vọng” đó sao?
Và khi loại tín niệm tinh thần nào đó, thứ cảm xúc nhiệt huyết nhất, khát khao nhất trong mắt người bình thường, đều trở thành công cụ bị bóc lột và lợi dụng, thì loại khống chế cao độ như vậy, sẽ khủng bố đến mức nào?
Nhưng…
Nếu hắn có thể học được, rồi trở thành người điều khiển, sẽ tiện lợi đến mức nào?
Đôi mắt Hứa Thâm hơi lóe lên ánh hào quang, hiện giờ, điều duy nhất mà hắn có thể làm, chính là chờ đợi.
Thời gian trôi qua thật chậm.
Những lời cầu nguyện hàng ngày luôn truyền tới từ trên đỉnh đầu.
Và trong khoảng thời gian này, dường như một chút hào quang cũng có thể thẩm thấu đến bên trong khu nhà tù đã triệt để hắc ám này.
Ngày thứ hai, lão già không tới đưa cơm.
Hứa Thâm cho rằng, rất có thể vì lời nói ngày hôm qua của hắn, khiến cho lão già cảm thấy tức giận, bởi vậy đối phương muốn trừng phạt hắn một chút.
Hoặc là số một đã hành động rồi.
Nhưng cơn đói khát tựa như một ngọn lửa, khiến cho Hứa Thâm phải đứng thẳng thân thể.
Hắn chậm rãi đi đến phía trước nhà tù.
Lúc ngang qua những phòng giam đang nhốt khư cấp B, hắn không dừng lại, cũng không tới gần chúng.
Những con khư ở nơi này đều rơi vào trạng thái đói khát, và ở bất cứ một thời điểm nào, chắc chắn chúng nó sẽ tìm cơ hội công kích hắn.
Hứa Thâm bước tới nhà tù giam giữa những con khư cấp C.
Có một vài con khư cấp C vừa nhìn thấy Hứa Thâm, đã vội vàng lùi bước, không dám tới gần lan can.
Tình huống một khư cấp C bị ăn mất nội tạng lúc trước, hãy còn mới mẻ trong ký ức của chúng nó.
Đương nhiên vẫn có những khư cấp C đang đứng trước lan can, chúng luôn duy trì khoảng cách nửa mét với hắn, chỉ hướng ánh mắt vừa tham lam vừa kiêng kị nhìn về phía Hứa Thâm, tựa như đang cân nhắc, mình phải làm như thế nào mới có thể ăn được món ăn mỹ vị này.
Đáng tiếc mặt nạ đã bị cầm đi rồi, nếu không hắn có thể dùng thôi miên hấp dẫn chúng nó đi tới...