Lúc trước, khi Hứa Thâm còn ở trong phòng hình phạt, hắn đã tìm kiếm rồi, nhưng không tìm được chìa khóa của mấy nhà tù này, nếu không hắn cũng có thể trực tiếp mở cửa đi vào.
Rất nhanh, Hứa Thâm đã đi tới trước mặt con khư lúc trước vừa bị ăn nội tạng.
Con khư này đang rúc vào một nơi thật sâu trong nhà tù, hướng ánh mắt oán độc nhìn Hứa Thâm, nhưng đương nhiên là không dám tới gần hắn.
Hứa Thâm thấy bản thân không có cơ hội, chỉ có thể tiếp tục đi tìm mục tiêu kế tiếp.
"Anh đến đưa đồ ăn cho tôi phải không?" Một âm thanh phát ra từ phòng giam bên cạnh.
Bên trong rất tối, chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mơ hồ, tựa như một bóng dáng với đường cong nóng bỏng, mê người của một cô gái.
Theo âm thanh, bóng dáng ấy chậm rãi đi đến chỗ lan can. Tới lúc này, khi mọi thứ rõ ràng hơn một chút, người ta mới nhận thấy rằng, kỳ thực những đường cong nóng bỏng hấp dẫn kia, lại là một tầng giáp xác bóng loáng, và đôi chân mảnh khảnh vừa này, lại chính là quái chi như vó ngựa.
Con khư nọ có bốn con mắt đỏ tươi trên đầu, tất cả đều đang nhìn chăm chú vào Hứa Thâm, giọng nói vẫn ngọt ngào trầm ấm như cũ: "Tôi thật sự đã đói bụng lắm rồi."
Tầng lan can trước mắt Hứa Thâm dần dần rút đi, tựa như hắc ám trước mắt đã bị xua đuổi, hắn thấy bản thân đang ở một căn phòng sạch sẽ, thoải mái, tựa như một gian khách sạn nào đó.
Mà ở bên trong phòng tắm trước mắt, một cô gái với dáng người trần trụi khiêu gợi đang từ từ bước ra, đôi mắt đầy dịu dàng quyến rũ.
Cô ấy đi thẳng tới, tựa như vừa bước ra khỏi bồn tắm, những giọt nước theo bàn chân nhỏ xuống, dính trên tấm thảm lông bên dưới.
Người con gái nọ đi tới trước mặt Hứa Thâm, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt cằm hắn.
"Chúng ta làm chút việc vui vẻ đi..." Cô gái ấy nhẹ giọng nói.
"Dùng cơm sao?" Hứa Thâm nỉ non.
Ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt bị tan ra, giống như một miếng thủy tinh vỡ, hết thảy mọi thứ lại bị hắc ám xâm chiếm.
Con khư phía sau lan can nhà tù, vừa kéo dài ra một nhánh xúc tu, nó giống hệt quái chi, bắt đầu trườn lên người, lên cổ Hứa Thâm, phần đầu xúc tu nhọn hoắt, tựa như một con độc xà ngẩng cao đầu, đang muốn hung hăng đâm xuống.
Rất đột ngột, ánh đao xẹt qua, quái chi bị đều chặt đứt.
Ánh đao tinh khiết rất nhanh xẹt qua lan can, cắt đứt bụng khư, thủ pháp của Hứa Thâm rất nhanh, một đống cơ quan nội tạng bị lấy ra.
Con khư nọ kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể rút lui, muốn lấy lại cơ quan nội tạng, nhưng đã bị Hứa Thâm trực tiếp chặt đứt.
Nghe được âm thanh nhấm nuốt vang lên cực kỳ chói tai ở lối đi nhỏ bước vào nhà tù, không ít khư đều âm thầm nuốt nước miếng.
Tiếng kêu thảm thiết và âm thanh nhấm nuốt kéo dài một lúc, thì dần dần ngừng lại.
Hứa Thâm chùi vết máu trên khóe miệng, quay về trên chiếc ghế huyết tinh.
"Mày dám làm hại chúng tao, mày cũng sẽ chết." Một con khư cấp C ở trong nhà giam, gầm nhẹ đầy phẫn nộ.
Hứa Thâm nhìn thoáng qua nó, rồi yên lặng nhắm mắt lại.
Hắn biết lão giả kia nuôi dưỡng lũ khư này, nhất định là có công dụng khác. Rất có thể mục đích của lão cũng giống như hội Truy Quang trước kia, là đưa lên nội thành, kiếm lấy tài sản, nhưng cũng có thể là mục đích khác.
Nhưng việc đã đến nước này, kiểu gì thì kiểu, hắn vẫn phải ăn cơm.
Lão giả kia sẽ không vì chuyện này mà giết hắn, nhiều nhất chỉ là trừng phạt mà thôi.
Ngày kế là ngày thứ bảy.
Lão giả mang theo hộp cơm đi tới. Lão vừa đến giữa lối đi, lập tức chú ý thấy một vết máu màu đen còn dính lại dưới sàn nhà, ngay phía trước một phòng giam nào đó, toàn thân không khỏi ngơ ngác.
"Hì hì, lão già kia, nếu lão còn không đến đưa cơm, con tiểu quái vật này sẽ ăn hết tất cả đám đồ ăn của lão." Một khư cấp B trong nhà tù cười hì hì nói.
Lão giả đưa mắt nhìn vết máu kia, thoáng nhướng mày, sau đó nhanh chóng đi vào phòng hình phạt, nhìn thấy Hứa Thâm đang ngồi trên chiếc ghế huyết tinh, nói: "Cậu ăn khư?"
Hứa Thâm cũng biết chuyện này không giấu giếm được, đám khư cấp C này vốn có linh trí không kém, càng đừng nói tới mấy con khư cấp B khác.
"Tôi đói bụng." Hứa Thâm bình tĩnh nói, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nhận hình phạt rồi.
Lão giả liếc mắt đánh giá Hứa Thâm từ trên xuống dưới một hồi, bỗng nhiên tươi cười, nói: "Hương vị như thế nào?"
Hứa Thâm chăm chú nhìn lão một cái, nói: "Cũng được."
Không ngon bằng “Ma ma” chế biến.
"Xem ra khẩu vị của cậu cũng không tồi." Lão giả cười cười, nhanh chóng mở hộp cơm ra, nói: "Nhưng về sau, đừng không nên ăn đám khư này nữa, bọn chúng đều là nguyên liệu nấu ăn của một vài đại nhân vật. Nếu bị phá hỏng rồi, sẽ ảnh hưởng đến hương vị."
Hứa Thâm khẽ giật mình.
... Là nguyên liệu nấu ăn sao?
Có đại nhân vật sẽ ăn lũ khư này?
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ thay đổi, càng trở nên trầm mặc.
Hắn ăn khư vì sinh tồn, thế những đại nhân vật kia ăn khư, là vì cái gì?
Chẳng lẽ chỉ vẻn vẹn là... Hưởng thụ thôi sao?
Hứa Thâm không nói gì, hắn đứng dậy, đi đến chỗ hộp cơm, bắt đầu ăn.
Mỗi ngày chỉ được ăn một chút, hắn đã đói đến mức da bụng dính thẳng vào da lưng rồi.
Lão giả lẳng lặng đứng nhìn hắn ăn xong, lại đợi cho đến khi hắn ăn sạch sẽ, mới thu hộp cơm lại, rồi xoay người rời đi.
Hứa Thâm chờ lão giả đi rồi, lại ngồi xuống chiếc ghế huyết tinh, nghỉ ngơi một lát, liền tiến nhập vào thế giới Linh Bí.
Số một không online, Hứa Thâm dứt khoát kêu gọi.
Rất nhanh, quả cầu đỏ của số một bỗng phát sáng.
Hứa Thâm lập tức hỏi tình hình.
"Đã tra ra vị trí chính xác, ở giáo đường Nguyệt Quang Mạc Lợi Á, hẳn là hắn đang bị giam giữ bên dưới, trở thành người nuôi khư." Số một nói: "Tình huống có chút khó giải quyết, hình như đối phương là quân cờ bí mật được Giang gia chôn giấu ở thành Để, cũng may hiện giờ Giang gia đang ở thế bấp bênh, nếu là ngày xưa, đúng là không dễ giải cứu."
Hứa Thâm hiểu ý của gã, nếu Giang gia ở thời kỳ toàn thịnh, mà giáo hội Nguyệt Quang dám tra tấn người của Giang gia đến trình độ này, tự nhiên chỉ có đánh chết không thừa nhận mà thôi, một khi thả cho hắn tự do, chính là đắc tội với Giang gia bên kia.