"Còn cần bao lâu?" Hứa Thâm duy trì giọng trầm thấp hỏi.
Số một trầm ngâm nói: "Hai ngày đi, nhiều nhất là ba ngày."
"Được." Hứa Thâm đồng ý.
Ba ngày, hắn vẫn có thể chống đỡ được.
Số một liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, khi điều tra đến tư liệu người được giải cứu, gã mới biết, đến cuối cùng, số mười này vẫn đang trợ giúp Giang gia.
Xem ra giao tình giữa số mười và Giang gia rất sâu đậm.
Chẳng qua, đối phương dùng phần nhân tình này của gã, để cứu lấy một tên chiến tướng Qủy Nguyệt của, thật không đáng.
Đối phương chỉ vẻn vẹn là hình thái thứ hai mà thôi.
Dùng một lần ra tay của gã đổi lấy tính mạng một tồn tại hình thái thứ hai, đúng là thiệt thòi tới nhà ngoại (cực kỳ thiệt thòi).
Ừm… tuy số mười không nên làm như vậy nhưng với gã, đối phương nhờ chuyện cỏn con này cũng chẳng sao, ngược lại còn bớt việc.
Hai người đơn giản nói lời từ biệt, sau đó đều tự offline.
Hứa Thâm cũng lại trở về gian phòng hình phạt hắc ám.
Sau khi ăn được một chút thịt khư bổ dưỡng, Hứa Thâm đã có thể điều động khư lực nhiều hơn một chút, hiện giờ tầng bên ngoài làn da máu thịt của hắn đã hoàn toàn kết vảy, sẽ không liên tục bị xé toạc như trước.
Phía trên lớp mao mạch bị lộ ra bên ngoài máu thịt, đã được bao trùm bởi một tầng vảy máu cứng, thật dày, tựa như làn da cứng đờ, thô ráp.
Chẳng qua nhìn toàn thân hắn, vẫn có chút dữ tợn.
Ngày kế.
Quá trình cầu nguyện chấm dứt, lão giả lại đưa đồ ăn tới.
"Liên tục vài ngày đều chỉ có một chút, có phải đã chịu không nổi rồi? Chờ đến buổi tối, ta lại mang tới cho cậu một chút nhé, cậu đừng ăn khư nữa." Lão giả cười hì hì nói, thoạt nhìn cách đối xử với Hứa Thâm vô cùng nhã nhặn.
Nhưng Hứa Thâm sẽ không bị những biểu hiện bên ngoài của lão mê hoặc.
Sau khi hắn ăn sạch hộp cơm, lại trở về trên ghế nghỉ ngơi.
Vài giờ sau, quả nhiên lão giả lại đến.
Trong lúc ăn cơm, lão giả cũng nói chuyện phiếm với hắn một chút, có nói đến một vài ngày hội và những hoạt động thú vị trong nội thành.
Hứa Thâm chỉ yên lặng lắng nghe.
Ngày kế.
Quá trình cầu nguyện chấm dứt, lão giả lại mang theo hộp cơm đến, nhưng lần này sắc mặt lão thoáng hiện một chút kỳ quái, lập tức đưa mắt nhìn Hứa Thâm rồi nói: "Hình như có người đang muốn giải cứu cậu ra ngoài."
Lão vừa đặt hộp cơm xuống, Hứa Thâm đang chuẩn bị đứng dậy, nghe nói như thế, thoáng ngừng lại một chút nhưng rất nhanh, hắn vẫn bước tới chỗ hộp cơm như không có chuyện gì xảy ra.
"Xem ra cậu rất quan trọng với Giang gia." Lão giả hướng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Hứa Thâm.
Giang gia ư? Phỏng chừng bọn họ còn chẳng biết loại chuyện này... Hứa Thâm thầm nghĩ trong lòng, hiển nhiên đây là tín hiệu cho thấy số một đang phát lực rồi.
"Giang gia sắp diệt vong, vậy mà vẫn còn một vị quân vương khác nguyện ý nhúng tay vào vũng nước đục này. Suy cho cùng, lão hổ mắc bệnh nguy kịch, vẫn còn ba phần mãnh lực." Lão giả khẽ lắc đầu.
Hứa Thâm không nói gì.
Lão giả lại tùy tiện nói thêm vài câu, chờ Hứa Thâm ăn xong mới rời đi .
Cơm chiều lùi lại hơn 1 tiếng mới đưa tới.
Lần này lão không nói thêm gì, chỉ biểu lộ ra vài phần tiếc nuối.
Hứa Thâm nhìn thấy phản ứng của lão, trong lòng chợt mừng thầm, hắn đã thấy được hi vọng.
Ngày kế.
Cũng chính là ngày thứ ba mà số một nói.
Không còn nghe thấy lời cầu nguyện trên giáo đường nữa. Hứa Thâm chờ đợi hồi lâu, vẫn không nghe được.
Mãi cho đến khi một đợt tiếng bước chân đi tới, lần này không phải của một người.
Hứa Thâm nhìn thấy lão giả mang theo một cô gái mặc áo choàng trắng, cùng đi đến, trong tay còn mang theo một vài thứ khác.
"Cậu có thể đi rồi." Lão giả nọ đưa mắt nhìn Hứa Thâm, trên mặt không còn ấm áp và lương thiện như trước, ngược lại còn lộ ra một chút hờ hững, lạnh như băng: "Cậu đã không còn tư cách tiếp tục nghe ngô chủ dạy bảo nữa rồi."
Ánh mắt Hứa Thâm lóe lên hào quang, nói: "Là ai ra mặt giúp tôi?"
"Có quá nhiều người ra mặt giúp cậu. Không nghĩ tới Giang gia hiện giờ còn có thể điều động nhiều mối quan hệ đến vậy, hơn nữa sau lưng còn có bóng dáng của một vị quân vương nào đó..." Lão giả lộ ra sắc mặt lạnh nhạt, không muốn nhiều lời, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho cô gái kế bên.
Cô gái mặc áo choàng trắng kia lập tức hiểu ý, rồi nhanh chóng đi đến trước mặt Hứa Thâm, nói : “Tôi sẽ giúp anh chữa lành, đợi lát nữa sẽ có chút đau đớn, anh cố chịu đựng một chút."
“Chữa trị như thế nào?” Hứa Thâm nghĩ đến Mặc Thanh Hạo, cô gái này là năng lực hệ trọng cấu sao?
Đầu tiên, cô gái ấy dùng chìa khóa mở vòng cấm trên chân cho Hứa Thâm. Trong phút chốc, khư lực phun ra, lưu thông khắp toàn thân, loại cảm giác đau đớn mỏng manh vẫn thường trực trên khắp cơ thể, lập tức bị khư lực áp chế.
Mà cảm giác của Hứa Thâm cũng khôi phục nhanh chóng. Hắn có thể cảm nhận được trong cơ thể cô gái trước mắt có dao động khư lực cực kỳ hùng hậu. Hiển nhiên, đối phương cũng là hình thái thứ hai.
Về phần lão giả bên cạnh, ngược lại trong cơ thể lão không có một chút dao động nào, một mực thâm trầm như bóng tối, lại mang tới cho hắn một loại hàn ý lạnh thấu xương.
“Xin hãy nhẫn nại một chút.” Cô gái cất giọng nói một lần nữa, giọng điệu pha chút lịch sự.
Sau đó, hai tay cô dán lên vai Hứa Thâm, hắn lập tức cảm nhận được từng đợt khư lực xâm nhập vào. Dưới quá trình kích động của khư lực, máu thịt bên ngoài thân thể hắn đang chậm rãi nhúc nhích.
Ngay tiếp theo, Hứa Thâm lại nhìn thấy máu tươi thấm ra bên ngoài da thịt, các đường mạch máu quấn quít, đan xen vào nhau.
Trong quá trình máu tươi thẩm thấu ra bên ngoài, Hứa Thâm không cảm nhận được quá nhiều đau đớn, ngược lại cơ thể hắn truyền tới một loại cảm giác tê dại, giống như mọi xúc cảm đau đớn đều bị ức chế cả rồi.
Theo khư lực không ngừng đan bện, tổ hợp, sắp xếp, máu tươi dần dần ngừng lại, bên ngoài tầng huyết nhục, dần dần tái sinh làn da mịn màng, trắng trẻo.
Quá trình này tương đối chậm, giằng co chừng nửa giờ mới kết thúc.
Hứa Thâm có cảm giác tựa như bản thân vừa được mặc vào một lớp quần áo thật dày, thứ xúc cảm lạnh lẽo khi tiếp xúc gần gũi với không khí đều bị ngăn cách toàn bộ.
Hắn nhìn tay chân mình, làn da mới tái sinh có màu trắng như tuyết.