Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 401 - Chương 401. Hiểu Lầm Và Tỉnh Mộng!

Chương 401. Hiểu Lầm Và Tỉnh Mộng! Chương 401. Hiểu Lầm Và Tỉnh Mộng!

“Đây là xác của cậu.” Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết đưa cho Hứa Thâm một cái rương nhỏ, bên trong chính là những món khư binh đã bị tước đoạt từ trong cơ thể hắn.

Mặt nạ, găng tay, máu đen. . .

Tất cả đều có ở đây.

Ánh mắt Hứa Thâm khẽ nhúc nhích, hắn đưa tay lấy lại tất cả, rồi hấp thu vào trong cơ thể.

“Chuyện lúc trước, coi như là một hồi hiểu lầm, cậu có thể đi rồi.” Lão giả mang theo sắc mặt lạnh lùng, nói: “Cậu không có duyên hưởng thụ phúc trạch của ngô chủ, sau này tự giải quyết cho tốt đi!”

Hiểu lầm sao…

Đôi mắt Hứa Thâm hơi chớp động, đúng là hiểu lầm.

Và hiểu lầm ở đây là… do hắn hiểu lầm thế giới này…

Cũng hiểu lầm hội Truy Quang.

Cũng hiểu lầm sự nghiêm túc và trang trọng luôn hiện ra trước mắt…

Đôi mắt của Hứa Thâm có thể nhìn thấy vòng xoáy màu đen trên người các sinh mệnh khác, nhưng hắn lại quên nhìn kỹ chính bản thân mình. (có thể hiểu là nhìn sâu vào điểm yếu của bản thân mình)

Lão giả mặc bộ trường bào trắng như tuyết và cô gái nọ rời đi. Hứa Thâm mặc vào người một bộ giáo bào (áo bào dành cho tín đồ) mềm mại, thoải mái, sau đó cũng theo họ xuyên qua lối đi nhỏ, rời khỏi phòng giam tối tăm này.

Những con khư ở dọc hai bên lối đi nhỏ, đều nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hứa Thâm, có khư lưu luyến không rời, nói: “Con tôi lại muốn rời đi.”

Một số khư khác phát ra một nụ cười kỳ lạ: “Bên ngoài có thật nhiều mỹ thực đó.”

“Cậu ấy có quay trở lại đây không?” Có khư hỏi lão giả, giọng điệu tràn ngập nhu tình nói: “Tôi thực sự rất muốn ăn cậu ấy.”

Lão giả có vẻ thờ ơ, khuôn mặt không chút biểu cảm.

Mấy người bọn họ men theo các bậc thang, bước ra mặt đất bên ngoài, xuyên qua căn phòng này, Hứa Thâm có thể nhìn thấy ánh sáng chói mắt ở bên ngoài cửa sổ.

Tuy có cửa sổ ngăn cản, nhưng đôi mắt hắn vẫn phải hơi nheo lại mới có thể thích ứng được.

“Cô ấy sẽ đưa cậu ra ngoài.” Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết hờ hững nhìn Hứa Thâm, ánh mắt không còn một chút từ bi nào: “Sau khi rời khỏi nơi này, nhớ ăn nói cho cẩn thận. Có một số việc dù cậu có nói ra cũng không ai tin đâu. Thêm nữa, nói ra cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho cậu cả. Chưa chắc Giang gia các cậu đã sạch sẽ. Tóm lại, hãy giữ cái miệng của mình cho chặt, không nên nói lung tung, đã nhớ kỹ chưa?”

Hứa Thâm liếc mắt nhìn lão một cái, khẽ gật đầu.

“Đi thôi.” Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết xoay người.

Cô gái bên cạnh làm ra động tác “Xin mời.”

Hứa Thâm trầm mặc một chút, cũng đi theo cô gái rời khỏi nơi này.

Ánh mặt trời chiếu xuống, cả người ấm áp.

Bọn họ men theo con đường phía trước, đi thẳng ra bên ngoài giáo đường, một chiếc xe sang trọng đã đậu sẵn ngay cửa.

Cô gái đưa Hứa Thâm lên xe, khởi động động cơ, hai người không có bất kỳ trao đổi nào.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Hứa Thâm nhìn chằm chằm vào cánh cổng bên ngoài giáo đường đang dần bị bỏ lại phía sau kia. Khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng xa, nhưng tòa giáo đường khổng lồ nọ vẫn đứng sừng sững ngay nơi đó, in dấu cực kỳ rõ ràng, thậm chí là càng ngày càng rõ ràng trong mắt hắn.

Tám ngày bị giam cầm như một cơn ác mộng.

Hiện tại hắn đã tỉnh mộng, giống như được giải thoát.

Nhưng vẫn còn một thứ gì đó đã ở lại, tựa như nó đã cắm rễ vào tận sâu trong linh hồn hắn, không thể xóa nhòa.

Hứa Thâm liếc mắt nhìn con quái vật khổng lồ đang dần dần xa cách một lần cuối cùng rồi chậm rãi thu hồi ánh mắt.

. . .

. . .

Bên trong giáo đường.

Sau khi lão giả mặc trường bào trắng như tuyết tiễn Hứa Thâm rời đi, lão lập tức xoay người đi tới một tòa nhà cao tầng, có dáng vẻ tựa như một lâu đài cổ ở phía sau giáo đường.

Có một bóng dáng đang đứng tại một tầng nào đó phía trên tòa cao ốc này.

Bóng dáng ấy lộ rõ vẻ ung dung, trên người khoác một bộ trường bào đẹp đẽ quý giá được dệt từ những đường nét màu vàng và từng sợi tơ màu bạc sáng lấp lánh, trường bào buông xuống, lộ rõ sự tôn quý và quyền thế không gì sánh kịp.

Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết đi tới trước mặt người này, hơi cúi đầu xuống, cung kính nói: “Giáo hoàng đại nhân.”

Người đàn ông trước mắt, đúng là Giáo hoàng của giáo hội Nguyệt Quang.

Chỉ lão giả mới hiểu được, thân phận của vị tồn tại này lẫy lừng đến mức nào trong nội thành.

“Đã thả người đi chưa?” Giáo hoàng với dáng người vĩ ngạn nhẹ giọng nói.

“Vừa đi rồi.” Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết ngẩng đầu nhìn Giáo hoàng, trong ánh mắt toát ra một chút nghi hoặc: “Giáo hoàng đại nhân, hiện giờ Giang gia đang xuống dốc, là ai có thể ra sức vì Giang gia như vậy? Năng lực của đối phương lại mạnh đến mức khiến cho Giáo hoàng đại nhân ngài phải tự mình ra mặt, chỉ vì bảo vệ một nhân vật nhỏ bé đến vậy ư?”

“Ta cũng được người nhờ vả, chỉ là chút ân tình năm xưa thôi. Chuyện này đã qua rồi, nên dừng lại.” Giáo hoàng nhẹ giọng nói.

Đương nhiên lão giả hiểu được, một khi Giáo hoàng đã đích thân ra mặt, cũng coi như đã đặt dấu chấm hết cho chuyện này rồi.

Nhưng trong lòng lão vẫn tràn đầy nghi hoặc… rốt cuộc người có thể mời được Giáo hoàng ra mặt, sẽ là đại nhân vật nào trong nội thành đây?

. . .

. . .

Chiếc xe chạy khỏi nội thành, đi qua thông đạo tối tăm.

Hứa Thâm nhìn thoáng qua khung cảnh hai bên, đôi mắt khẽ chớp động, trong lòng hiện lên một loại ý niệm.

Một ngày nào đó, hắn sẽ lại bước vào nội thành này.

Nhưng sẽ không giống như lần này, không lấy thân phận là tù nhân nữa.

“Đến rồi.”

Cô gái ngồi ở ghế lái ngừng chiếc xe ở bên ngoài thông đạo, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng, không còn đối xử nhã nhặn với Hứa Thâm như khi ở trước mặt giáo chủ nữa, giữa hai hàng lông mày mang theo sự ghét bỏ và không kiên nhẫn.

Dường như loại tư thế cẩn thận và kiên nhẫn mới được cô ta thể hiện khi ra tay giúp Hứa Thâm trị liệu, chỉ vẻn vẹn là nể mặt giáo chủ mà thôi.

Trên thực tế, vì cô ta vốn không biết Hứa Thâm có thân phận gì, mới đối xử nhã nhặn với hắn như vậy, nhưng đến khi hiểu rõ đối phương chỉ là một tiện dân của Thành Để, thái độ lập tức quay ngược 180 độ.

Cũng chẳng trách cô ta được, riêng thứ thân phận kia cũng đủ khiến người khác chướng mắt rồi.

Bình Luận (0)
Comment