Rất nhanh, tư liệu địa chỉ của sáu vị thống lĩnh đã rơi vào tay Hứa Thâm.
Nếu bọn họ còn sống, những tài liệu này sẽ thuộc về loại bí mật được niêm phong, chỉ Mộc Vương mới có quyền được xem.
“Cô đi cùng tôi một chuyến.” Hứa Thâm phân phó Đại Lỵ Lỵ.
Đại Lỵ Lỵ vội vàng đồng ý, có vẻ cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, rất ân cần đảm nhiệm vai trò tài xế cho Hứa Thâm.
Căn cứ theo danh sách địa chỉ trên tài liệu, Đại Lỵ Lỵ nhanh chóng lên kế hoạch cho tuyến đường cần phải đi, tránh chuyện chạy bên Đông một chốc, lại chạy bên Tây một hồi, phản ứng làm việc thuần thục này, là nhờ có một thời gian dài rèn luyện.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã đến địa chỉ nhà đầu tiên.
Đây là nhà của vị thanh niên gấp gáp nóng nảy kia. Nó nằm trong một tiểu khu danh tiếng ở thành thị, phần lớn những vị hàng xóm nằm trong cùng tiểu khu này với gã đều là các tổng giám đốc của một công ty nào đó, hoặc ca sĩ nổi danh.
“Xin lỗi, nếu không được mời, hai người không thể vào đây.” Người gác cổng trực tiếp chặn xe của bọn họ lại, nhưng thái độ tương đối khách khí. Hiển nhiên gã có con mắt khá tinh tường, đã nhìn ra Đại Lỵ Lỵ đang lái một chiếc xe đắt tiền.
Đại Lỵ Lỵ quay đầu lại nói với Hứa Thâm đang ngồi sau: “Xin ngài chờ một chút.”
Nói xong, cô lập tức lấy ra dụng cụ truyền tin, nhanh chóng liên lạc với một người, nói đơn giản vài câu. Chờ sau khi cô cúp máy, người bảo vệ trước mắt cũng nhận được tin tức, thái độ của đối phương lập tức thay đổi, chuyển thành cung kính cúi đầu khom lưng, để chiếc xe của bọn họ tiến vào.
“Công ty bảo an của tiểu khu này, là công ty con mà hội chúng ta điều hành.” Đại Lỵ Lỵ vừa chậm rãi lái xe tiến vào tiểu khu, vừa nhẹ nhàng nói với Hứa Thâm.
Hứa Thâm hơi gật đầu. Lúc trước hắn từng nghe Mộc Vương nói, thu nhập nửa năm của các sản nghiệp khác trong hội đều đạt đến con số một trăm triệu, hiển nhiên công ty bảo an sau lưng tiểu khu này chỉ là một trong số đó.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã tìm thấy ngôi nhà của vị thanh niên gấp gáp nóng nảy kia.
Người nọ sống độc thân, không vợ con.
Đại Lỵ Lỵ lấy ra chiếc chìa khóa được tìm thấy từ bên trong túi tiền trên thi thể của thanh niên gấp gáp nóng nảy kia, trong khi xử lý thi thể của bọn họ, những vật có giá trị tự nhiên cũng được gỡ xuống.
Đại Lỵ Lỵ thử một hồi, rất nhanh đã tìm thấy chiếc chìa khóa có thể mở cửa.
Căn phòng này cực kỳ lộn xộn, quần áo và giày dép bị ném loạn khắp nơi, còn có mùi hormone nồng nặc.
“Két bảo hiểm ở đây.” Đại Lỵ Lỵ dùng Khư Nhãn nhìn trộm, rất nhanh đã tìm được két bảo hiểm nằm trong một góc vắng vẻ trong phòng. Hiển nhiên cô đã đoán được mục đích tìm đến tận nơi này của Hứa Thâm, chắc chắn là đối phương muốn vơ vét gia sản của các thống lĩnh khác.
“Mở ra.” Hứa Thâm nói.
Đại Lỵ Lỵ nhìn thoáng qua, là tủ mật mã. Cô hơi khó xử nói: “Chỉ có thể dùng bạo lực phá vỡ.”
“Không sao cả.”
“Phanh” một tiếng, Đại Lỵ Lỵ trực tiếp dùng phá hủy két bảo hiểm, bên trong chất đống không ít giấy vàng, vài cuốn sổ tiết kiệm thương hội, một số hình ảnh và một đoạn xương cánh tay khô héo.
“Thứ này hẳn là hài cốt của mẹ anh ta…” Đại Lỵ Lỵ nhìn vào đoạn xương cánh tay khô héo, ánh mắt mang theo chút thổn thức: “Trước kia tôi từng nghe nói, mẹ của anh ta bị tai nạn ngoài ý muốn, chết không toàn thây, chỉ còn lại một cánh tay…”
Hứa Thâm cầm lấy ảnh chụp, nhìn hai cái. Chúng là một vài bức ảnh chụp chung của cả gia đình, còn có ảnh chụp chung của thanh niên nọ với một người phụ nữ ngọt ngào nào đó, trong ảnh gã rất trẻ, khuôn mặt non nớt, nụ cười tỏa nắng chói chang, hoàn toàn khác với biểu cảm vội vàng xao động kiêu ngạo mà Hứa Thâm thường thấy.
Hứa Thâm tiện tay vứt bỏ xấp ảnh chụp đi, đoạn xương cánh tay khô héo cũng bị gạt sang một bên, hắn lập tức cầm giấy vàng và sổ tiết kiệm, kiểm kê một chút, ước chừng khoảng hơn chín triệu.
Đã trừ bỏ chi tiêu, vẫn còn lại rất nhiều, khoản tiền này cũng được coi là một mớ tài sản hùng hậu.
Hứa Thâm phân phó Đại Lỵ Lỵ đóng gói lại, rồi mang hết những thứ cần thiết rời đi.
Trước khi đi, Hứa Thâm lại dùng Khư Nhãn quét qua khắp nơi bên trong một lần, và ngoại trừ một cái đầu phụ nữ bị giấu trong tầng dưới của chiếc tủ lạnh trong phòng khách, tất cả đều bình thường.
Đương nhiên Hứa Thâm sẽ không đi tìm hiểu kỹ xem nạn nhân là con gái nhà ai. Hai người bước ra bên ngoài, Đại Lỵ Lỵ khóa kỹ cửa phòng, sau đó bọn họ cùng rời đi, tiếp tục đi tới căn nhà thứ hai.
Hứa Thâm trở lại xe, lập tức cầm lấy tấm bản đồ, ghi rõ đường đi trên kế hoạch, quan sát một chút. Rất nhanh, hắn đã loại bỏ đi ba nhà.
Đại Lỵ Lỵ nhìn thoáng qua, chợt có chút nghi hoặc nói: “Thủ lĩnh đại nhân, đây là?”
“Tạm thời không cần đến ba nhà này, trong nhà bọn họ còn có vợ con.” Hứa Thâm tựa lưng vào ghế, bình tĩnh nói.
Đại Lỵ Lỵ hơi giật mình, không khỏi đưa mắt nhìn Hứa Thâm qua gương chiếu hậu một cái, trong lòng nghĩ thầm không ngờ Hứa Thâm còn có nhu tình và điểm mấu chốt như vậy.
Nhưng ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, bên tai cô đã nghe Hứa Thâm nói câu kế tiếp: “Lúc trở về sắp đặt cho bọn họ phạm phải chuyện gì đó, không cần giải quyết, cứ để gia tài của bọn họ tan nát còn người bị tống vào tù là được, hoặc là điều mấy người đó đến các sản nghiệp khác trong hội, làm công nhân bình thường.”
Sắc mặt Đại Lỵ Lỵ thoáng biến hóa, cô nghi hoặc nói: “Ý của ngài là?”
“Trước kia cô đã từng làm loại chuyện này chưa?” Hứa Thâm hỏi.
Đại Lỵ Lỵ do dự một chút mới nói: “Chưa làm, nhưng từng nghe nói tới. Chúng ta có người chuyên môn phụ trách những việc này.”
“Còn có bộ phận chuyên môn sao…” Hứa Thâm khẽ gật đầu, nói: “Vậy thì đơn giản rồi, cứ giao việc kia cho người chuyên nghiệp làm.”
Đại Lỵ Lỵ không nhịn được khẽ đưa ánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu, qua gương, cô chỉ nhìn thấy vị trí từ mũi đến cằm của thiếu niên nọ. Rất nhanh, ánh mắt cô đã chuyển sang nơi khác, không dám nhìn nhiều, hai tay siết chặt vô lăng, lái xe vô cùng nghiêm túc.
Không bao lâu sau, két bảo hiểm của hai vị thủ lĩnh còn lại cũng được mở ra trước mặt Hứa Thâm.