Tuy Khư giới sẽ di chuyển, nhưng mảnh rừng khư này nằm ở tầng nông trong Khư giới, tần suất di chuyển khỏi hiện thực tương đối chậm chạp. Tuy trải qua thời gian lâu như vậy, nhưng nhiều nhất nó cũng chỉ rời xa mấy khu nhà dân cạnh đó một đoạn ngắn ngắn thôi, vẫn rất dễ phân biệt.
Hứa Thâm cắt liên lạc, lập tức đi thu dọn đồ đạc, rồi lái xe đến khu Vô Miên trước.
Vào lúc hoàng hôn, hắn tìm được rừng khư chôn xác.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến điều gì, bóng dáng lập tức trốn vào tầng thứ hai trong Khư giới, khư cấp B mới có thể tiến vào nơi này, còn khư cấp C chỉ có thể bồi hồi ở khoảng giữa tầng thứ hai và tầng nông trong Khư giới, và chúng sống chủ yếu ở chỗ sâu tại tầng thứ nhất trong Khư giới.
Lúc này, bên trong tầng thứ hai Khư giới, Hứa Thâm đã nhìn thấy dáng vẻ hư ảo của tầng thứ nhất Khư giới để lộ ra ngoài.
Giống như khung cảnh hiện thực lúc nhìn từ tầng thứ nhất trong Khư giới.
Mà quan sát từ tầng thứ hai Khư giới, hiện thực trở nên vô cùng hư ảo, gần như đã chuyển thành trong suốt.
Hứa Thâm nghĩ đến cảnh tượng hắn từng trông thấy ở động khư, nơi đó là tầng thứ ba Khư giới. Khi đặt mình vào tầng thứ ba Khư giới, sẽ không thể nhìn thấy cảnh tượng trong hiện thực, chỉ có thể nhìn thấy một chút đường nét hư ảo của tầng nông Khư giới.
Nghĩa là càng tiến vào tầng sâu trong Khư giới, càng không thể nhìn thấy hiện thực.
Ngẫm lại cũng thấy đúng thôi, dù sao nhiều tầng chồng chất lên nhau, tầng bên dưới dần bị lấp kín vốn là chuyện rất bình thường... Và có vẻ đây cũng là nguyên nhân khiến con người có thể sống sót được trong hiện thực.
Nhưng... khóe mắt Hứa Thâm khẽ liếc nhìn Mai Phù với vẻ mặt chán muốn chết đang đi theo bên cạnh mình.
Cô ấy nhìn thấy hắn như thế nào chứ?
Hiển nhiên hắn vẫn chưa tìm ra đáp án để giải thích cho tình huống này, nhưng thông qua tầng thứ hai Khư giới, Hứa Thâm đã tìm được bộ xương khô vẫn bị chôn vùi dưới gốc Khư Thụ.
Thi thể sớm hư thối, trên xương khô chỉ còn lại một lớp giáp da.
Và bộ thi thể bị hắn chôn ở tầng nông, đã lộ ra rõ mồn một khi quan sát từ tầng càng sâu hơn trong Khư giới
Nói như vậy, vô cùng có khả năng, lúc trước Nguyệt Linh đã sớm phát hiện ra mục đích mà hắn tới đây rồi ... Chỉ cần cô ấy trốn vào tầng thứ hai trong Khư giới ở ngay chỗ này, chắc chắn có thể phát hiện ra tất cả.
Vẻ mặt Hứa Thâm vẫn rất bình tĩnh.
Dù hiện giờ bí mật của hắn đã bại lộ, nhưng hắn chợt phát hiện ra rằng bản thân đã không còn để ý và sợ hãi nữa.
Có thể nói, dưới bàn tay của số một, chuyện này đã ấn xuống một dấu chấm tròn. Và kể cả khi có người báo chân tướng cho giáo hội Nguyệt Quang, câu chuyện này cũng không có thêm chương mới!
Nếu không, người giáo hội Nguyệt Quang lại đến đây bắt hắn thêm một lần nữa, chẳng phải lần phóng thích trước kia đã biến thành một trò hề hay sao?
Suy cho cùng, số một cũng là quân vương, nếu đối phương đã nhận lời xử lý chuyện này, đương nhiên cũng sẽ xử lý hoàn toàn triệt để.
Hiện giờ Hứa Thâm mới phát hiện ra, đúng là làm chuyện xấu không đáng sợ, mà bị phát hiện cũng không đáng sợ, chỉ cần trong tay có đủ lực lượng, kể cả chuyện xấu có bị người phát hiện cũng chẳng vấn đề gì.
Mà loại hành vi này gọi là ỷ thế làm càn, ngang ngược bá đạo.
Không lâu sau đó, Hứa Thâm đã đợi được Nguyệt Linh.
Nguyệt Linh vẫn mặc trang phục tác chiến màu bạc, dáng người tinh tế giống như tinh linh dưới ánh trăng, đang nhanh chóng vươn người nhảy tới.
Chờ sau khi cô nhìn thấy Hứa Thâm đang ngồi trên một thân cây, mới cười nói: "Để cậu đợi lâu rồi."
Hứa Thâm đứng dậy nói: "Đi thôi."
Khư Thụ biết hút máu, vậy mà nhánh cây bị hắn ngồi lên, lại chảy máu tươi ra ngoài.
Nguyệt Linh nhẹ nhàng liếc mắt nhìn bên dưới tàng cây một cái, nhưng chỉ cười cười không hề nói điều gì, sau đó dẫn Hứa Thâm rời khỏi nơi này.
Mỗi người đều có bí mật nhỏ của mình, đương nhiên Nguyệt Linh sẽ không đi vạch trần. Lại nói, ở một vài thời điểm, biết nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt.
"Bang Bạch Trú có chỗ dựa vững chắc tại nội thành, cậu vẫn nên cẩn thận là hơn." Trên đường, Nguyệt Linh không nhịn được, khẽ lên tiếng nhắc nhở Hứa Thâm.
Hứa Thâm tỏ vẻ không quan tâm: "Không phải tất cả những người ở trong nội thành, đều là đại nhân vật. Chúng ta cũng có thể vào đó sống, chẳng qua không thích mà thôi."
Hiển nhiên những lời này tuyệt đối là nói thật.
Tuy điều kiện để vào ở nội thành rất cao, với người thường, thậm chí là trảm khư giả giai đoạn đầu, nếu bọn họ muốn tiến vào nội thành cũng cần phải phấn đấu cả đời, rồi chen lấn đến vỡ cả đầu mới được, nhưng với hình thái thứ hai, lại chỉ là chuyện nhỏ.
Đầu tiên, thủ đoạn vơ vét của cải của hình thái thứ hai hơn xa giai đoạn đầu, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể trốn vào Khư giới, không cần mượn trang bị phá khư, cũng không để lại dấu vết rõ ràng.
Trừ phi phải đối mặt với lực lượng ở cấp bậc càng cao hơn, nếu không, dưới tuyệt đại đa số tình huống, chỉ cần hình thái thứ hai xuất hiện, cũng tương đương với muốn làm gì thì làm.
Chỉ tính riêng thủ lĩnh Hội Truy Quang thôi, khoản chi tiêu hàng năm của bọn họ cũng không thấp hơn trăm vạn.
Trong khi với giai đoạn đầu, một năm có thể thu vào hơn trăm vạn chính là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Hơn nữa, hình thái thứ hai cũng thuộc loại lực lượng nòng cốt tại nội thành, là tồn tại có không ít thế lực đều nguyện ý tiếp nhận.
"Chúng ta cũng không biết tình huống trong nội thành, nhưng thế lực có thể vươn bàn tay đến tận nơi này, khẳng định không đơn giản, vẫn nên cẩn thận sẽ thỏa đáng hơn." Nguyệt Linh lại nhắc nhở.
Lại nói, ở nơi này của bọn họ, tin tức về nội thành bên kia cực kỳ bế tắc, lỡ như sau lưng đối phương là thế lực đầu sỏ nào đó, có thể điều động nhân mạch kinh người, thì bọn họ đụng chạm với đối phương có khác nào lấy trứng chọi với đá?
Đây cũng là nguyên nhân khiến rất nhiều người khi đối diện với hai từ ‘nội thành’ này, đều rơi vào tâm lý ngưỡng mộ.
Là kính sợ từ trong xương tủy.
"Cô cứ yên tâm đi." Hứa Thâm mỉm cười.
Nguyệt Linh nhận thấy trong lòng Hứa Thâm đã quyết, cô cũng không khuyên nhủ thêm nữa. Rất nhanh, bọn họ đã đi tới địa điểm có xuất hiện khư cấp B đầu tiên.