Liễu Tích Xuyên khẽ nhăn mặt, nếu thật sự chuyện này đại diện cho tình huống chuyện xấu liên tiếp ập tới, xem ra ông ấy chỉ có thể đỡ người khác lên thượng vị thôi.
"Phải phái người qau nội thành bên kia đàm phán lần nữa." Ngón tay Liễu Tích Xuyên gõ xuống trên mặt bàn, nói: "Cần có người hộ tống một chút, cô nói xem, giữa Sở Bạch và Hứa Thâm, tôi nên để ai đi?"
Lý Mỹ Na hơi ngơ ngác một chút, sau đó ngẫm nghĩ một hồi mới nói: "Sở Bạch đi, dù sao cậu ta cũng là đội trưởng cũ, kinh nghiệm phong phú, làm việc lại khôn khéo, trong khi Hứa Thâm còn trẻ, khí thịnh, dễ dàng đắc tội với người khác."
"Nhưng người trẻ tuổi cũng cần rèn luyện, mới có thể trở nên khôn khéo." Liễu Tích Xuyên nói như vậy, nhưng sau khi ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng ông ấy cũng quyết định: "Vậy Sở Bạch đi, cô mau thông báo cho cậu ấy, để cậu ấy đi một chuyến."
Lý Mỹ Na khẽ gật đầu.
Ngày tiếp theo, Hứa Thâm nhận được tin tức, trong cục muốn hắn đi cùng đội chọn mua, tới nội thành.
Tuy Hứa Thâm đã đoán được trong cục sẽ có bố trí mới và hành động tiếp theo, nhưng không ngờ chuyện này lại tới nhanh đến vậy, hơn nữa không phải để Sở Bạch đi giải quyết loại chuyện này sẽ thích hợp hơn sao?
"Vốn dĩ trong cục cũng muốn để Sở Bạch đi, nhưng cậu ấy có việc, cuối cùng đành phải thay đổi, nhờ cậu đi một chuyến." Lý Mỹ Na bất đắc dĩ nói với Hứa Thâm, trong lòng thầm nghĩ Sở Bạch kia thật giảo hoạt.
Thật hiển nhiên, đi nội thành nhìn vẻ mặt ngạo mạn của những đại nhân vật kia, không phải chuyện gì tốt, đã vậy mình chỉ được phép nhẫn nhịn, không được quyền đắc tội, tất nhiên là Sở Bạch sẽ cố ý không nhận loại chuyện khổ sai này rồi.
Dù sao Sở Bạch cũng là nhân vật toạ trấn trong cục, địa vị thân phận đều đạt tới đỉnh phong, thêm nhiều công lao cũng không còn ý nghĩa. Những ngày tháng này, gã nên thảnh thơi nghỉ ngơi như Vương Đại Gia trước kia mới là hưởng thụ.
“Được rồi.” Nghe Lý Mỹ Na nói như vậy, Hứa Thâm chỉ có thể làm bộ bất đắc dĩ đáp ứng.
Tịnh Khư Tề là mạch máu của trảm khư giả trong thành Để, nếu có thể tiếp xúc hoặc là kiểm soát nó, mới có thể thực sự nhảy vọt lên trở thành cự đầu (trùm sỏ) ở thành Để, không bị bất cứ điều gì ràng buộc.
Nhân viên vật tư mới nhậm chức được trong cục điều đi là một gã trung niên mập mạp hòa ái, tên là Đào Hải. Người này là trợ thủ của Trần Dung trước kia, trên gương mặt của gã có mang theo một chút bi thương, tựa như đang tưởng nhớ sự ra đi của Trần khoa trưởng.
Ngoại trừ Đào Hải, còn có hai phụ tá vật tư đi cùng. Hai người này đều đã trải qua huấn luyện, lần này được cử đi theo để giúp bọn họ ghi chép và chạy việc vặt.
“Liễu cục lại để cho Hứa đại đội trưởng tự mình đến đây bảo vệ, đúng là khiến chúng ta thụ sủng nhược kinh nha!” Sau khi Đào Hải biết chuyện Hứa Thâm sẽ đi cùng đoàn người mình, vẻ mặt lập tức hiện ra biểu cảm vừa kinh ngạc vừa vinh hạnh. Gã đi ra tận nơi, tươi cười nghênh đón Hứa Thâm, tỏ vẻ cực kỳ khách khí.
Hứa Thâm nhìn ra người này xử sự rất khéo léo. Đúng là người có thể lăn lộn dưới tay Trần Dung nóng nảy kia, hiển nhiên không phải hạng người tầm thường, hơn nữa người này sinh ra ở thành Để, không có bối cảnh ở nội thành, lại có thể leo lên được vị trí này, đủ để thấy hết thảy đều dựa vào năng lực của bản thân.
“Khách khí rồi, tôi cũng nhân tiện đi trải nghiệm sự đời một phen thôi.” Hứa Thâm hàn huyên vài câu, nói: “Đào khoa trưởng có nắm chắc sẽ nhận được đơn đặt hàng hay không?”
Đào Hải cười khổ nói: “Chỉ có thể tận lực thử xem thôi.”
Gã không có nắm chắc, nhưng gã biết, loại nhiệm vụ đang lúc nguy hiểm thế này, chính là cơ hội của mình, nếu có thể nắm bắt được, gã mới có thể ngồi yên vị trên cái ghế ấy, còn không nắm bắt được, đương nhiên chỉ có thể rời đi.
Mấy người ngồi cùng một chiếc xe vật tư do trong cục đặc biệt phái tới, trên thân xe có ký hiệu của cục Khư Bí Hắc Quang. Trên tay đám người có sẵn giấy thông hành chọn mua được khu Mẫu Hoàng ban xuống, cho phép bọn họ sau khi tiến vào nội thành, ngoại trừ khu quý tộc, các khu vực còn lại đều có thể đi qua.
Mà những nhà xưởng kia đều được xây dựng ở vùng ngoại thành.
Bên trong xe, chất đống các loại hộp quà tặng.
Hiển nhiên Đào Hải có chuẩn bị mà đi.
Hứa Thâm ngồi ở hàng ghế sau, tùy ý tán gẫu với Đào Hải, hỏi thăm kinh nghiệm của gã từ những lần đi vào nội thành trước đó.
Đào Hải đã đi cùng Trần Dung vài lần, qua những lần như vậy, gã đều lén lút ghi chép lại một vài sở thích của xưởng trưởng tại nơi này. Bởi vậy, những lễ vật này đều được lựa chọn tỉ mỉ.
Giờ phút này, Đào Hải đang nói chuyện cùng Hứa Thâm, và ngoại trừ nụ cười cao hứng, trên khuôn mặt gã còn mang theo khẩn trương cùng với một chút lo lắng không rõ về cuộc đàm phán ngày hôm nay.
Phải biết rằng, người ngồi trên vị trí cao, chỉ cần rơi xuống một cái, chính là sa vào vực thẳm, bởi vậy lo lắng áp lực đè lên bọn họ cũng nặng nề hơn người bình thường rất nhiều.
Đoàn người bọn họ đi ngang qua trạm kiểm soát ở nội thành, sau khi xuất trình giấy thông hành chọn mua, đã được thuận lợi thông quan.
Theo sự chỉ huy của Đào Hải, chiếc xe xuyên qua các khu phố thuộc vùng ngoại ô của nội thành. Ở nơi này đã lộ ra vẻ phồn vinh rõ ràng, làm cho cả đám người đều tò mò, kèm theo khao khát, không biết khu quý tộc ở trung tâm nội thành sẽ có cảnh tượng như thế nào.
“Lần chọn mua này có thời gian là ba ngày, Hứa đội trưởng có muốn đi du ngoạn trong nội thành không?” Đào Hải thấy Hứa Thâm cứ nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe, trong lòng thoáng lo lắng, nhưng vẻ mặt lại tươi cười dò hỏi.
Hứa Thâm không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: “Không cần, chúng ta tới đây là chấp hành nhiệm vụ, nên lấy nhiệm vụ làm chủ.”
Đào Hải thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Đúng là gã rất sợ Hứa Thâm muốn đi dạo nhàn nhã trong nội thành, sau đó kéo dài thời gian. Suy cho cùng, kể cả khi nhiệm vụ lần này thất bại, Hứa Thâm cũng chẳng chịu chút ảnh hưởng nào, nhưng với gã, đây lại là một lần đặt cược vào vận mệnh.
“Vậy chúng ta trực tiếp đi làm chính sự thôi.” Đào Hải cười nói.
Hứa Thâm gật đầu.
Không lâu sau, bọn họ đã đến phía trước một nhà xưởng ở vùng ngoại thành.
Xung quanh nơi này đều được cảnh giới nghiêm ngặt.