Cơn gió ven đường lùa qua khe hở bên dưới cửa sổ xe, Hứa Thâm ngửi thấy hương vị quen thuộc nhàn nhạt, xen lẫn với mùi nội tạng hư hỏng.
Ánh mắt hắn nhìn quanh khắp nơi, lập tức trông thấy một dòng suối tối tăm gần đó, có một thứ chất lỏng màu đỏ sẫm đang chảy xuôi giữa dòng, bên trên đầy những mảng bọt biển màu trắng trôi lơ lửng, giống như thịt mỡ béo thối rữa.
Mà dòng suối ngầm này lại liên thông với đường nước thải của nhà xưởng.
Bên trong xe, những người khác vội vàng đưa tay bịt mũi miệng, còn trực tiếp đóng cửa sổ lại, hiển nhiên không một ai có thể chịu đựng được thứ mùi hôi thối nhàn nhạt này.
May mắn thay, xung quanh nơi này là cánh đồng bát ngát, không có thứ gì ngăn cản, mùi hương nọ khuếch tán ra ngoài mới trở nên nhạt hơn.
Những người khác ngó qua, thấy Hứa Thâm vẫn mở cửa sổ quan sát bên ngoài, nhưng không ai dám nói gì, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Đào Hải đã tới đây vài lần, coi như có chút thích ứng, gã lập tức nói chuyện với Hứa Thâm: “Hứa đại đội, nghe nói Tịnh Khư Tề này được chế tạo từ thi thể của khư. Sau khi thi thể khư thú được thu về trong cục chúng ta, chúng sẽ được phân phối đến vài nơi khác nhau, hoặc là đưa tới sở nghiên cứu khư thú, hoặc là vận chuyển vào nội thành. Nhưng thi thể chúng ta thu về đều được tính theo quy củ cố định, không kiếm được bao nhiêu tiền, ngược lại sau khi chúng được bọn họ chế biến thành Tịnh Khư Tề, quay đầu lại liền bán cho chúng ta với giá cao. Kiếm tiền trên đầu chúng ta, vậy mà ai nấy đều bày ra tư thái cao quý…”
Nói đến điều này, gã không khỏi lắc đầu.
Lại nói, đúng là Đào Hải đã đến nơi đây vài lần nhưng lần nào cũng phải chịu không ít tức giận, và giờ phút này, lời nói của gã cũng lơ đãng biểu lộ sự bất mãn trong lòng.
Khuôn mặt Hứa Thâm vẫn rất bình tĩnh, hắn từ chối cho ý kiến, bởi vì theo những gì hắn hiểu biết, đây là sự ưu việt đến từ kỹ thuật lũng đoạn.
Mà lũng đoạn lại đến từ quyền thế.
“Nghe nói bên trong những người chế tạo Tịnh Khư Tề, cũng có nhân viên nghiên cứu được chọn lựa từ thành Để của chúng ta. Nghĩa là Tịnh Khư Tề được sản xuất sớm nhất từ thành Để, chỉ là chúng ta bị người nội thành lấy đi kỹ thuật này mà thôi.” Người nhân viên vật tư trẻ tuổi đang lái xe phía trước nói.
Sắc mặt Đào Hải khẽ biến, gã lập tức trừng mắt nhìn đối phương một cái nói: “Đừng có nói lung tung.”
Thanh niên kia ngẩn ra, vẻ mặt có chút khẩn trương, liền nói: “Tôi sai rồi.”
“Đó đều là chuyện cũ năm xưa, và họa luôn từ miệng mà ra, cậu biết có biết hay không?” Đào Hải thấp giọng khiển trách.
Thanh niên nọ liên tục gật đầu, nhưng trong mắt không có chút bất mãn nào. Gã hiểu Đào Hải đang muốn bồi dưỡng gã, mới có thể nói với gã những điều này.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đã đến trước nhà xưởng, đoàn người lập tức bị chặn lại bởi cảnh vệ bên ngoài. Nếu không phải trước đó, những người này đã nhìn thấy ký hiệu trên xe chứng tỏ nó là xe chuyên dụng của cục Khư Bí Hắc Quang, chỉ sợ đoàn người vừa đến gần nhà xưởng chừng 5 km, đã bị một loạt súng bắn tỉa chặn lại rồi.
Đào Hải xuất trình giấy thông hành chọn mua, cùng với thẻ thân phận của chính mình ở cục Khư Bí, sau khi đối phương kiểm tra, bọn họ đã được thông qua đội cảnh vệ ở cửa.
“Lại đến chọn mua? Không phải tôi mới nói với các người rồi? Gần đây nguồn nguồn cung hàng trong xưởng khan hiếm, đều phải ưu tiên cung cấp cho những quý tộc cao sang kia, người thành Để các người là nghe không hiểu hay muốn như thế nào đây?”
Người đến tiếp ứng chính là một thanh niên trong xưởng, vừa gặp mặt bọn họ, đã tỏ ra không kiên nhẫn, giọng điệu cũng chẳng có một chút khách khí và tôn trọng nào. Đào Hải cười làm lành, đưa qua một điếu thuốc phiện, đối phương liếc xéo xung quanh một cái, nói: “Tại sao lần này lại là anh, lão Trần kia đâu?”
“Trần khoa trưởng xảy ra chút chuyện, tạm thời để tôi thay thế, nhưng tâm ý của Trần khoa trưởng đều đến cả rồi.” Đào Hải cười làm lành, sau đó lập tức xoay người ra hiệu.
Nhân viên vật tư trẻ tuổi bên cạnh nhanh chóng đưa lễ vật tới.
“Đừng đưa cho tôi những thứ này, có đưa cũng vô dụng thôi. Bốn chữ nguồn cung khan hiếm, nhóm các người có nghe hiểu không vậy?” Thanh niên đẩy tay ra, không muốn nhận đống lễ vật nhỏ kia.
Đào Hải cười nói: “Thôi ca, hãy nhìn một chút đi mà. Những gì anh nói chúng ta đều hiểu cả, chỉ là nguồn hàng khan hiếm thôi mà. Lần này chúng tôi tới để hỏi thăm Thôi ca, cũng tiện thể nhặt chút đầu thừa đuôi thẹo gì đó, anh cho bao nhiêu cũng được.”
Nói xong, gã lại khéo léo đẩy đống lễ vật nhỏ kia qua.
Thanh niên được gọi là Thôi ca chậm rãi đưa mắt nhìn qua khe hở, hơi nhướng mày một chút, sau đó cũng cất lễ vật đi: “Anh… cái tên mập mạp này còn hào phóng hơn lão Trần kia.”
“Đâu có đâu có, Thôi ca tiếp đón chúng tôi đã vất vả rồi, đây là điều nên làm mà.” Đào Hải cười nói.
“Được rồi, mấy người cứ vào trước lại nói sau.” Thôi ca dẫn mấy người bọn họ đi tới phòng làm việc của mình, cũng tiện tay cất đống lễ vật nhỏ kia vào trong tủ, sau đó ngồi trên ghế sa lon, ngậm điếu thuốc phiện nói: “Nhưng đừng tưởng rằng mấy người cho tôi chút phí vất vả, thì tôi có thể cho các người đặt hàng. Ai bảo thành Bạch Nghĩ các người đắc tội với Mặc gia chứ? Bên kia lên tiếng, trong thành Bạch Nghĩ các người, ngoại trừ đơn đặt hàng của khu Mẫu Hoàng, còn lại tất cả đều cắt giảm nửa số lượng, chúng tôi cũng không thể không nể mặt Mặc gia, đúng không?”
Đào Hải cười làm lành nói: “Đúng là như vậy, sao có thể làm Thôi ca khó xử được?”
Thôi ca liếc mắt nhìn gã một cái: “Vẫn là anh hiểu chuyện.”
“Thôi ca, đơn đặt hàng này, anh tùy tiện cho một chút cũng được, coi như khoản này là dự chi quý sau, anh xem có được hay không?” Trước khi đến nơi này, Đào Hải đã nghĩ sẵn chủ ý, giờ phút này, gã lập tức cẩn thận hỏi ra.
Thôi ca nhướng mày: “Quý sau? Vậy quý sau các anh lại đến chọn mua thì sao?”
Đào Hải chột dạ cười cười: “Vậy đến lúc đó lại tính sau. Cũng chẳng giấu gì anh, hiện giờ tình hình trong cục chúng tôi đang cực kỳ khẩn trương, nguồn cung sắp đứt đoạn. Anh cũng biết đấy, mỗi ngày trảm khư giả tại thành Để chúng tôi đều phải chém khư, bảo vệ an nguy của thành Để, nếu như cắt lương của bọn họ, khác nào muốn nghe bọn họ chửi bóng chửi gió?”