Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 444 - Chương 444. Ai Muốn Ở Cái Nơi Chim Không Thèm Ị Này…

Chương 444. Ai Muốn Ở Cái Nơi Chim Không Thèm Ị Này… Chương 444. Ai Muốn Ở Cái Nơi Chim Không Thèm Ị Này…

“Đó là việc của anh, liên quan gì đến tôi?” Thôi ca nói: “Anh cũng biết tôi có chỗ khó xử của tôi, anh làm như vậy càng khiến tôi thêm khó xử.”

Đào Hải cười làm lành nói: “Thôi ca, lần này chúng tôi cực kỳ thành tâm đến đây, mỗi ống Tịnh Khư Tề thêm 500, anh thấy thế nào?”

Thôi ca liếc mắt nhìn gã một cái, nói: “Không phải chuyện tiền bạc, trừ phi các người có thể làm cho Mặc gia bên kia nhả ra. Chúng tôi cũng muốn kiếm tiền, nhưng không còn cách nào khác.”

Đào Hải lộ ra vẻ mặt đau khổ, nói: “Thôi ca thật thích nói đùa, Mặc gia chỉ nhất thời tức giận mà thôi, rất nhanh sẽ trôi qua, nhưng anh bảo chúng tôi đi tìm bọn họ, chúng tôi nào có năng lực này chứ? Mong anh dàn xếp một chút…”

“Đúng vậy, anh có thể giúp đỡ…” Nhân viên vật tư trẻ tuổi bên cạnh cũng cầu xin nói.

Thôi ca ném qua cái nhìn đầy khinh thường: “Nơi này làm gì có phần anh nói chuyện? Mau cút ra ngoài.”

Gương mặt nhân viên vật tư trẻ tuổi lập tức biến sắc, gã hướng ánh mắt căng thẳng nhìn về phía Đào Hải, lại thấy Đào Hải ném qua ánh mắt đầy ẩn ý, cuối cùng, gã chỉ có thể đứng dậy nhận lỗi, rồi xám xịt rời khỏi văn phòng.

Ánh mắt của Thôi ca rơi xuống một nữ nhân viên vật tư khác đang đứng bên cạnh thanh niên kia, đôi mắt lập tức sáng ngời, hứng thú nói: “Thành Để các người còn có một tiểu mỹ nhân như vậy, thật là bất ngờ.”

Sắc mặt nữ nhân viên vật tư khẽ biến, nụ cười lập tức chuyển thành cứng đờ.

Trong lòng Đào Hải vui vẻ không thôi, gã vội vàng nói: “Chỉ cần Thôi ca thích là được.”

“Anh rất hiểu chuyện.” Thôi ca cười khẽ một tiếng, nói: “Hai người ra ngoài trước đi.”

Trong lòng Đào Hải hiểu ý, gã lập tức ném cho nữ nhân viên vật tư kia ánh mắt ra hiệu cô ấy cố nhịn một chút, sau đó đứng dậy ra ngoài.

Hứa Thâm nhìn nữ nhân viên vật tư kia, thấy đối phương khẩn trương nắm chặt đôi tay, nhưng ẩn sâu trong đáy mắt, ngoại trừ khẩn trương, còn có một tia chờ mong.

Hắn không khỏi nhíu mày, nhưng cũng nhân dịp này, lập tức đứng dậy rời đi.

Ba người đứng ở cửa, nhân viên thu mua trẻ tuổi là người đầu tiên bị đuổi ra ngoài, hướng mắt nhìn vào trong nhìn rồi hỏi: "Tiểu Mai đâu rồi?"

"Đang ở bên trong 'làm việc' đó." Đào Hải cười nhẹ một tiếng, chợt có chút lo nghĩ, lại nói: "Hy vọng tên kia ăn no uống đủ, có thể sảng khoái mà 'làm việc'."

"Làm việc..."

Sắc mặt nhân viên thu mua trẻ tuổi kia khẽ thay đổi một chút, bàn tay gã trực tiếp nắm chặt lại nhưng rất nhanh đã buông lỏng ra, âm thầm cắn răng chịu đựng, không nói năng gì.

Đào Hải liếc mắt nhìn gã một cái, nói: "Sao thế, cậu có ý với Tiểu Mai ư?"

"Không hứng thú." Nhân viên thu mua trẻ tuổi lập tức lắc đầu.

"Không hứng thú là ý gì?" Đào Hải vỗ vỗ vai gã rồi nói: "Hay là đổi người khác đi, với sắc đẹp của Tiểu Mai, cậu giữ không nổi."

Nhân viên thu mua trẻ tuổi không lên tiếng, nhưng sắc mặt cực kỳ khó coi.

Rất nhanh, từ bên trong truyền đến từng đợt rên rỉ trầm thấp và tiếng giãy giụa nhưng sau đó một tiếng 'Ba' có vẻ như một cái tát vang lên, chẳng mấy chốc bên trong chỉ còn lại tiếng khóc thút thít.

Đào Hải nhìn thấy bàn tay nắm chặt của nhân viên thu mua trẻ tuổi kia, khẽ lắc đầu rồi nói: "Chúng ta qua bên cạnh ngồi đi."

Hứa Thâm hỏi: "Thanh niên này là xưởng trưởng sao?"

Đào Hải lắc đầu nói: "Không phải, gã ta chỉ là một lãnh đạo cấp cao trong xưởng nhưng vẫn có thể nói mấy câu cùng xưởng trưởng, còn chúng ta muốn gặp trực tiếp xưởng trưởng, lại hơi khó. Hơn nữa, kể cả khi có thể gặp xưởng trưởng, cũng chẳng tìm được đối phương. Đám xưởng trưởng này đâu có thường xuyên ở nơi này, bọn họ đều ở bên ngoài hưởng thụ hết rồi, ai mà muốn ở lại cái nơi chim không thèm ị..."

Nói xong, gã nhìn nhìn xung quanh, thấy không ai nghe thấy lời nói của mình, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hứa Thâm gật đầu.

Chính xác, có ai rảnh rỗi lại thích đến chỗ này làm việc?

"Một vị lãnh đạo cấp cao lại dám trắng trợn, không kiêng nể gì vậy sao?" Nhân viên vật tư trẻ tuổi lộ ra sắc mặt khó coi nói.

Đào Hải thở ra một hơi, lập tức đáp lại: "Đừng nói là quý tộc, dù chỉ là một tên canh cửa thôi, nếu người ta thật sự muốn làm khó dễ cậu, cậu cũng phải chấp nhận."

Nhân viên vật tư trẻ tuổi có chút không phục, nhưng lại không dám nhiều lời.

Hứa Thâm nói với hai người bọn họ: "hai người chờ ở đây, tôi đi loanh quanh một lát."

Đào Hải hơi giật mình, vội vàng nói: "Hứa đại đội, nơi này đều có camera giám sát và dụng cụ cảm ứng khư thú..."

"Không sao, tôi sẽ chú ý ." Hứa Thâm xua tay nói.

Đào Hải nhìn theo bóng lưng Hứa Thâm rời đi, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Suốt đoạn đường đến nơi này, Hứa Thâm tỏ ra tương đối an phận và bình thường, không nghĩ đến khi tới đây rồi, hắn lại không nghe lời nữa, nhưng gã cũng không quản được Hứa Thâm, bất kể là cấp bậc hay là thực lực bản thân, Hứa Thâm đều cao hơn gã…

Hơn nữa, hình thái thứ hai đều có tiếng về trạng thái dị thường, chả ai biết đến tột cùng là mấy tồn tại hình thái thứ hai này sẽ không bình thường ở chỗ nào.

Hứa Thâm tách khỏi hai người, bình thản đi dạo xung quanh.

Khu xưởng này giống như một chiếc bông cải xanh lớn cắm trên mặt đất, có hình bầu dục mềm mại, phân xưởng làm việc chính nằm ở dưới đất, bên ngoài là phòng lắp ráp, xếp đặt.

Dọc đường Hứa Thâm gặp được một vài công nhân vận chuyển hàng hóa. Những người này nhìn thấy Hứa Thâm cũng chẳng có phản ứng gì, bọn họ chỉ nghĩ là người của ngành nào mới tới hoặc là người nhà của ai đó trong phân xưởng đến thăm thôi.

Hứa Thâm tìm thấy một công nhân khuân vác hàng hóa, lập tức đưa qua mấy phiến vàng lá, nói: "Sư phụ, có thời gian nói chuyện không?"

Người trung niên nọ có chút bất ngờ, gã nhìn phiến vàng được đưa qua, do dự một chút rồi đưa mắt nhìn trần nhà, trùng hợp nơi này chính là góc chết của camera giám sát. Gã lập tức đưa tay ra nhét nhanh tiền vào túi rồi hỏi: "Chàng trai, cậu không phải người nơi này hả?"

"Ừm, tôi đến mua hàng." Hứa Thâm tùy ý nói.

Người trung niên cũng đoán ra được, lập tức cười cười nói: "Vậy có khả năng là cậu tìm lầm người rồi, tôi chỉ là một công nhân bình thường, không giúp được cậu chuyện gì cả."

"Không, tôi chỉ tìm sư phụ tùy tiện nói chuyện phiếm thôi." Hứa Thâm cười cười nói: "Anh có biết văn phòng xưởng trưởng ở đâu không?"

Bình Luận (0)
Comment